Anh đạp chân xuống, nháy mắt Vương Bất Ly đã hóa thành đống máu.
“Vương trưởng lão!”
Đệ tử của Ly Hỏa Tông hoảng hốt kêu lên.
Diệp Bắc Minh khoát tay, kiếm Đoạn Long xuất hiện, quét ngang không gian.
Hơn một trăm người nổ tung, máu thịt bay tán loạn.
Người của Ly Hỏa Tông và Bạch Hổ Môn nháy mắt đã chết.
“Mẹ ơi!”
Lý Ngao sợ run người, vô cùng khiếp hãi.
Ông ta chưa bao giờ gặp người sát phạt quyết đoán như thế.
Tên nhãi này không coi mạng người ra gì thật sao?
Quá đáng sợ!
Lý Ngao sợ hét lên: “Diệp tông chủ, chỉ cần cậu đồng ý thả tôi ra thì tôi sẽ khai hết cho cậu biết!”
Xoẹt...!
Một tia kiếm khí lướt qua, hai chân Lý Ngao đi tong.
Giọng nói lạnh như băng kia vang lên: “Ông còn có tư cách bàn điều kiện sống còn với tôi hả?”
Lý Ngao sợ khiếp hồn, liên tục dập đầu nói: “Diệp tông chủ, thành thật xin lỗi, tôi nói! Tôi nói hết mà!”
“Năm ngày trước, có một người đàn ông tên là Chu Quốc Nghiệp đến Bạch Hổ Môn”.
“Chu Quốc Nghiệp gặp môn chủ xong thì môn chủ truyền xuống mệnh lệnh đối phó với Thanh Huyền Tông”.
“Còn về những chuyện khác thì tôi thật sự không biết!”