Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

"Có lẽ, chúng ta sắp chứng kiến lịch sử..."


trước sau

Khó trách lúc rời khỏi Ma Quật, Diệp Bắc Minh phát hiện vùng đất Nhật Lạc bị sương độc bao phủ.  

 

Anh còn cảm thấy kỳ quái!  

 

Hóa ra là thế!  

 

Đột nhiên, Diệp Bắc Minh chợt hiểu ra: "Là Tiểu Độc Tiên sư tỷ!"  

 

"Chị ấy... Chị ấy lại ở vùng đất Nhật Lạc?"  

 

Anh kích động nhìn Tôn Kiếm Khung: "Tình huống hiện tại của Tam sư tỷ tôi thế nào rồi?"  

 

Tôn Kiếm Khung ngây người: "Cô ấy là Tam sư tỷ của cậu?"  

 

"Nói!"  

 

Ầm!  

 

Sát ý kinh khủng đè ép xuống.  

 

Tôn Kiếm Khung suýt chút nữa bị dọa đến quỳ rạp xuống: "Anh... Anh Diệp, ngay bảy ngày trước..."  

 

"Nhà họ Ngạo và nhà họ Lăng cùng hạ lệnh truy nã, đuổi giết vị Tam sư tỷ này của cậu..."  

 

"Chính là nữ hoàng Độc Tiên!"  

 

Ông ta hít sâu một hơi: "Võ Đạo Minh liên tục chú ý chuyện này, thông qua tin tức mới nhất truyền về".  

 

"Một ngày trước, nữ hoàng Độc Tiên đã bị nhà họ Lăng, nhà họ Ngạo, cùng vô số người thuộc tông môn, gia tộc tu võ bao vây bên trong Trụy Long cốc!"  

 

"Đã quá hai mươi tư tiếng/mười hai canh giờ, hiện tại e rằng..."  

 

Trên trán Diệp Bắc Minh nổi gân xanh, tức giận gào thét: "Con mẹ nó!"  

 

"Sao ông không nói sớm?"  

 

Khuôn mặt già của Tôn Kiếm Khung trắng bệch: "Tôi... Tôi không biết đối với cậu cô ấy lại quan trọng như thế!"  


 

Diệp Bắc Minh gầm lên: "Tôn Kiếm Khung, nói cho tôi vị trí của Trụy Long cốc!"  

 

Tôn Kiếm Khung không dám chậm trễ.  

 

Ông ta lấy ra một tấm bản đồ, chỉ vào một sơn cốc trên đó.  

 

"Ảnh Thuấn!"  

 

Diệp Bắc Minh gào rú.  

 

Trong nháy mắt, cả người biến mất.  

 

Đám người Tôn Kiếm Khung hoàn toàn ngây dại, nghẹn họng nhìn trân trối: "Này... Đây là võ kỹ gì vậy?"  

 

"Là dịch chuyển tức thời sao?"  

 

"Thật là đáng sợ..."  

 

Mười vị nguyên lão Võ Đạo Minh đứng đằng sau toát mồ hôi lạnh.  

 

Tôn Kiếm Khung quát: "Đừng quan tâm nhiều như vậy, hiện tại đều đi Trụy Long cốc hết cho tôi".  

 

"Bổn minh chủ cảm thấy sắp xảy ra chuyện lớn, Diệp Bắc Minh này hình như thật sự tức giận!"  

 

"Nhà họ Ngạo và nhà họ Lăng... phỏng chừng sắp xong rồi..."  

 

"Hít hà!"  

Mười vị nguyên lão Võ Đạo Minh hít ngược khí lạnh: "Tôn minh chủ, nào có khoa trương như vậy chứ?"  

 

"Đúng đó".  

 

Một lão giả gật đầu: "Dù Diệp Bắc Minh có nghịch thiên thế nào đi nữa, một mình cậu ta có thể đối phó với hai gia tộc Thượng Cổ?"  

 

Lông mày Tôn Kiếm Khung xoắn lại với nhau.  

 

Suy tư một lát, ông ta lắc đầu: "Mặc kệ cậu ta có thể hay không, bây giờ chúng ta lập tức đi Trụy Long cốc!"  

 

"Có lẽ, chúng ta sắp chứng kiến lịch sử..."  

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện