Nơi đây chìm vào khoảng lặng tĩnh mịch.
"Nhà họ Giang!
Cho dù Đạm Đài Lâm ngạo mạn cách mấy thì cũng không thể không cúi đầu.
Đỗ Băng Nhược tin tưởng Diệp Bắc Minh lắm, nhưng giờ phút này trong lòng cô ta cũng vô cùng tuyệt vọng.
Ngay cả Dạ Vô Song đã sống mười lăm ngàn năm cũng chỉ biết giữ im lặng.
Không thể tin được, chỉ với một câu nói, một thanh kiếm.
Đã có thể khiến mười mấy cảnh giới Thần Chủ dừng bước.
Buộc tất cả phải nín thinh!
Dư Thục Nhàn rất hài lòng với phản ứng của những người xung quanh, cô ta khẽ mỉm cười: "Dung Nhi, tiếp theo giao cho con đấy".
"Thanh kiếm này được chính tay lão tổ tặng cho con!"
Dư Thục Nhàn giơ tay lên, ném kiếm Thần Long tới.
Ai nấy cũng tỏ ra bàng hoàng, thảng thốt.
Giang Kiếm Dung còn trẻ như vậy mà Kiếm Thần nhà họ Giang đã truyền lại kiếm Thần Long cho anh ta ư?
Đồng tử Chu Đỉnh Phong co rút: "Nếu đúng là vậy thật thì Lạc Ly cưới cậu ta là lựa chọn tốt nhất rồi".
Nghĩ đến đây, trong lòng Chu Đỉnh Phong đã có đáp án.
"Vâng!"
Giang Kiếm Dung hết sức tận hưởng ánh mắt đầy khiếp đảm của mọi người.
Trong ánh nhìn của bao nhiêu con người.
Anh ta bước từng bước tới chỗ long hồn