Kể cả cảnh giới Thần Chủ cũng tim ngừng đập khoảng chừng nửa giây!
"Thằng nhóc này là một tên điên, điên không chịu được!"
"Đúng đấy, làm việc mà chẳng nghĩ tới hậu quả gì cả?"
"Kiếm Thần Long đại diện cho Thần Kiếm nhà họ Giang, sao cậu ta dám giết hai mẹ con đó vậy chứ!"
Mọi người không ngừng lui về phía sau.
Bởi vì họ sợ sẽ bị liên lụy tới cái chết của hai mẹ con nhà đó!
Vẻ mặt một vị nguyên lão trong Võ Đạo Minh đầy kinh hoàng: "Minh chủ, chúng ta còn cần lôi kéo anh Diệp nữa không?"
Tôn Kiếm Khung bối rối: "Chuyện này... Chuyện này..."
Đỗ Vũ Hằng hít một hơi thật sâu: "Con gái, lại một lần nữa bố cho rằng lựa chọn của mình là đúng đắn".
"Nếu như ngay từ đầu nhà họ Đỗ chúng ta kết giao với Diệp Bắc Minh, nhà họ Giang mà nổi cơn thịnh nộ thì tên Diệp Bắc Minh này có còn sống nổi không?"
Sự rúng động và sợ sệt ngập tràn trong đôi mắt bồ câu của Đỗ Băng Nhược.
"Sao anh lại điên rồ như thế? Giết người không để ý hậu quả là sao?"
Đạm Đài Trần sợ tới mức nhũn cả chân: "Chị ơi, chân em không còn sức lực nữa..."
Gã ta phải đâm bảo kiếm xuống đất, dùng nó làm gậy để giữ lại thăng bằng mới được, không là sẽ ngã.
Đạm Đài Lâm cũng không khá hơn là bao, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta trắng như tờ giấy.
Trái tim đập thùng thùng không dứt.
Diệp Bắc Minh không thèm ngó ngàng gì tới phản ứng của mọi người, nhanh chóng trở lại bên cạnh Tiểu Độc Tiên.