Diệp Bắc Minh giẫm xuống mà không chút khoan nhượng!
Trong chốc lát, đầu Giang Kiếm Trần nổ tung, hóa thành một vũng máu nhầy nhụa.
"Ông Giang!"
Gương mặt già cỗi của Ngạo Thương Khung và Lăng Tác Cổ trắng bệch.
Vút!
Hai người chưa kịp có thời gian phản ứng thì đột nhiên có một cơn gió mạnh ùa tới.
Quay phắt lại nhìn, hai người họ không khỏi chửi ầm lên: "Đậu má! Dạ Nhân Hoàng, sao lão già nhà ông lại bỏ chạy một mình hả?"
Dạ Nhân Hoàng không thèm ngoảnh đầu lại: "Đồ ngu! Giờ mà không chạy thì chờ chết à?"
"Ông!"
Sắc mặt của Ngạo Thương Khung và Lăng Tác Cổ càng khó coi hơn nữa.
Bỗng nhiên.
Một tia sát ý lạnh thấu xương ập tới.
Hai người ngoảnh đầu lại theo phản xạ, Diệp Bắc Minh đã đứng sừng sững trước mặt họ từ lúc nào không hay.
Bọn họ vừa định lên tiếng.
Thì kiếm Đoạn Long đã quét tới, đồng tử của hai người thoắt cái co rút, bàng hoàng há miệng.
Ngay giây phút ngoái đầu lại, Dạ Nhân Hoàng tình cờ chứng kiến cảnh tượng hai cái đầu bay lên thật cao!
Ông giật bắn, dẫn đến tốc độ chậm mất nửa nhịp.
Giây kế tiếp.
Giọng nói đáng sợ như tử thần đến từ cõi âm ty của Diệp Bắc Minh cất lên từ trên đỉnh đầu ông ta: "Ông tưởng ông