Tháp Càn Khôn Trấn Ngục quát một tiếng: “Cái thứ gì thế hả, ngay cả chủ nhân của bản tháp mà mày cũng dám động vào?”
“Cút!”
Một cảnh khiến người ta chấn kinh xảy ra!
Chỉ thấy vị trí ngực của Diệp Bắc Minh, một hình ảnh màu đen sáng lên.
Liền sau đó, phát ra ánh sáng xanh, đập vào ánh sáng đen.
Phập!
Trời rung đất chuyển, cả không gian chấn rung.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục phóng ra kết giới bảo vệ Diệp Bắc Minh, tránh để anh chịu ảnh hưởng!
Giọng nói đó kinh ngạc vang lên: “Ông… ông cũng là tháp linh?”
“Sai!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục quát một tiếng: “Tao đây là tháp hồn!”
“Một tháp linh nhỏ bé như mày lại dám đánh chủ nhân của tao?”
“Muốn chết hả!”
Vù!
Trên người Diệp Bắc Minh phát ra hào quang càng mạnh hơn!
Trên không trung bóng người của anh, hư ảnh của tháp Càn Khôn Trấn Ngục hiện lên, bao trùm anh trong đó!”
Tháp linh của tháp Trấn Giới kinh sợ: “Ông… thượng cổ…”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục quát một tiếng: “Câm miệng!”
Tháp linh của tháp Trấn Giới vội vàng im miệng.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Ông cho người ta nói thì sẽ chết hả?”
“Sẽ chết đấy!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời vô cùng chắc chắn.