Giọng nói của Diệp Bắc Minh vô cùng nặng nề: “Tôi không đi gây sự với mấy người, mấy người đã xông đến đây trước ư?”
Ảnh Thuấn!
Anh bước từng bước đến trước người Giang Thái Hư!
Sau đó nâng kiếm Đoạn Long lên chém mạnh xuống!
Giang Thái Hư rống giận: “Nhóc con, cậu dám...”
Ông ta còn chưa dứt lời, kiếm Đoạn Long đã nghiền áp đến, bả vai của Giang Thái Hư nổ tung trong nháy mắt!
Những tiếng “răng rắc” vang giòn truyền ra, gân mạch cả người ông ta đều bị đứt!
“Lão tổ!”
Da đầu lão già khô gầy run lên quát to một tiếng!
“Giang tiền bối!”
Lăng Nho Phong và Ngạo Thiên Trì cũng không thể tưởng tượng được!
Giang Thái Hư là cảnh giới Thần Chủ đỉnh phong, chỉ còn cách cảnh giới Thần Đế một chút nữa thôi.
Vậy mà lại bị một kiếm phế đi?
Chỉ có ánh mắt của Dạ Phá Dương ngưng tụ lại, giống như sớm dự đoán được.
Ngay sau đó.
Diệp Bắc Minh quay đầu lại, lạnh lùng nhìn lão già khô gầy: “Là ông muốn để Nhược Tuyết và Nhã Phi mất máu đến chết đúng không?”
Vèo!
Lão già khô gầy chỉ cảm thấy có một bóng người lóe qua trước mắt.
Diệp Bắc Minh đứng trước mặt ông ta giống như ma quỷ.
“A!”
Lão già khô gầy