Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

"Tháp Trấn Giới xuất hiện!"


trước sau

 Bách Lý Phong Hoa, Thạch Thiếu Giang, Vương Kiếm Sinh bảo vệ Diệp Nam Thiên, Diệp Thanh Dương và đám người nhà họ Diệp!  

 

Ba người bắt tay nhau mà vẫn còn cảm giác đầu gối như nhũn ra, không nhịn được muốn quỳ xuống!  

 

Chỉ có Diệp Bắc Minh vẫn rất bình tĩnh: "Thần Đế thật sao?"  

 

"Tháp Trấn Giới, cơ hội biểu hiện của ông đã đến rồi, hãy giết Thần Đế này đi".  

 

"Tôi đồng ý với điều kiện của ông!"  

 

Sâu dưới lòng đất truyền đến một giọng nói già nua: "Được!"  

 

Ầm!  

 

Trên bầu trời cấm địa của Thanh Huyền Tông xuất hiện hư ảnh một bảo tháp cổ xưa!  

 

Khóa chặt lấy Giang Trần Tử, trực tiếp nghiền ép xuống!  

 

Khuôn mặt già nua của Giang Trần Tử khựng lại, thay vào đó là sợ hãi nồng đậm: "Tháp Trấn Giới... Làm sao có thể, thế mà ông lại ở chỗ này..."  

 

"Chúng tôi đã đi tìm lâu như vậy, ông..."  

 

Ầm!  

 

Hư ảnh của Tháp Trấn Giới rơi xuống, một cơn mưa máu bắn ra!  

 

Giang Trần Tử hoàn toàn biến mất!  

 

Một vị Thần Đế đã chết!  

 

...  

 

Trong nháy mắt tháp Trấn Giới xuất hiện, trên một vùng đất vỡ vụn nào đó của Đại Lục Thượng Cổ.  

 

Chín mươi chín ngọn núi thần bay thẳng lên trời giống như những thanh kiếm sắc bén!  

 

Ở chỗ sâu nhất, một cung điện

cổ xưa bỗng nhiên chấn động.  

 

Ầm ầm!  

 

Trên bầu trời sấm sét vang dội, trong hư không lại có vô số phù văn màu đỏ như máu sáng lên, ngưng tụ thành dáng vẻ một con huyết long!  

 

"Gào!"  

 

Huyết long kịch liệt giãy giụa, điên cuồng gào thét!  

 

"Chuyện gì xảy ra vậy?"  

 

"Sao linh hồn tổ tiên lại đột nhiên chấn động?"  

 

Trên trăm lão già có khí tức kinh khủng xuất hiện, bay lên không trung, kinh ngạc nhìn huyết long trước mắt!  

 

Một giây sau.  

 

Bên trong hư không vô tận đột nhiên có một bảo tháp đen nhánh trực tiếp hiện lên trên linh hồn huyết long!  

 

"Gào!"  

 

Huyết long kêu thảm một tiếng, sau đó ảm đạm, biến mất.  

 

"Tháp Trấn Giới biến mất mấy chục vạn năm xuất hiện!"  

 

Đôi mắt của mỗi lão già co rút lại thật sâu.  

 

...  

 

Cùng lúc đó, sâu trong gia tộc Nam Cung, trước bức tranh treo tường đã tồn tại mấy trăm ngàn năm kia.  

...  

Miếng đá tróc ra “rầm rầm”.  

 

Khuôn mặt thanh niên phía trên càng thêm rõ ràng!  

 

Thế mà trên người anh lại có thêm cái bóng mơ hồ của một tòa bảo tháp!  

 

"Tháp Trấn Giới xuất hiện!"  

 

"Chẳng lẽ lời tiên đoán sắp thành sự thật sao?"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện