Tôn Kiếm Khung cười giải thích: “Cậu Diệp, nơi này tên là thành Côn Khư, có thể nói là trừ Tinh Thành ra, thì đây là thành phố lớn nhất đại lục Chân Võ”.
“Tinh Thành ở biển Thiên Đảo, còn thành Côn Khư nằm trong đất liền!”
“Thành Côn Khư?”
Con ngươi Diệp Bắc Minh khẽ đảo.
Cái tên đó, chẳng lẽ còn ý nghĩa đặc biệt gì khác?
Đột nhiên, Diệp Bắc Minh tái mặt, tim cũng nhanh chóng đập thình thịch đầy kinh hoàng!
Máu trong cơ thể anh sôi trào, như thể có sức mạnh nào đó đang bóp lấy trái tim anh!
“Đây là…!”
Đồng tử Diệp Bắc Minh co rụt lại: “Tháp nhỏ… Tôi cảm nhận được, hơi thở của con mình…”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh ngạc: “Sao thế?”
“Nguy hiểm!”
Hai mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, trên người bùng lên luồng sát khí đáng sợ: “Tôn Thiến với đứa nhỏ gặp nguy hiểm rồi, tiêu rồi, chắc chắn họ đã gặp phải chuyện chẳng lành gì rồi!”
“Tôn Kiếm Khung, mau dẫn đường đi!”
Tôn Kiếm Khung bị sự thay đổi của Diệp Bắc Minh dọa sợ ngây người: “Cậu… Cậu Diệp, cậu sao thế?”
Hơi thở Diệp Bắc Minh trở nên dồn dập: “Bây giờ tôi muốn đến biển Thiên Đảo ngay lập tức, mau dẫn tôi đến cửa truyền tống đi!”
Tôn Kiếm Khung không dám chậm trễ: “Được!”
Hai người đi tới một tòa kiến trúc cổ xưa