Dứt lời, anh từ từ bước ra khỏi phạm vi của nhà họ Tô.
Rồi ngoắc ngón tay với thái thượng trưởng lão của Thương Khung cung: “Lên rồi chết đi!”
“Cái gì?”
Tô Lê biến sắc.
“Ôi mẹ ơi...”, Chu Chí Cao ngồi phịch xuống đất.
Lục Đằng khó tin nhìn về phía Diệp Bắc Minh.
Vui vẻ!
Thật đúng là một niềm vui to lớn mà!
Những người còn lại ở đây đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ: “Không hổ danh là người tiêu diệt tứ đại gia tộc Thượng Cổ, thật dũng cảm!”
“Chỉ dũng cảm thôi thì chưa đủ đâu, thái thượng trưởng lão của Thương Khung cung đâu phải ngồi chơi xơi nước”.
“Đúng vậy, cậu ta bước ra khỏi khu vực của nhà họ Tô chẳng khác nào chịu chết”.
Rất nhiều người đổ dồn ánh mắt qua đó.
Bọn họ cũng không đánh giá cao Diệp Bắc Minh.
Lời nói của Diệp Bắc Minh đã chọc giận thái thượng trưởng lão của Thương Khung cung: “Người trẻ tuổi à, chữ chết có tổng cộng sáu nét, chắc có lẽ cậu không biết viết thế nào rồi!”
Ba bóng người lắc mình phút chốc đã xuất hiện ngay trước mặt Diệp Bắc Minh.
Ba lão già kia đều vươn một bàn tay ra hướng thẳng về phía anh.
Ầm!
Sắc mặt Diệp Bắc Minh trắng bệch, lục phủ ngũ tạng đều bị chấn động mạnh.