“Chắc chắn là đã giết người khác cướp lấy rồi!”
“Ma tộc khát máu, tàn nhẫn, tà ác, người người đều phải diệt bọn chúng!”
“Kính mời các vị ra tay tiêu diệt tên Ma tộc này!”
Trong chốc lát, cả đám đông đều im lặng.
Không một ai ra tay.
Lục Đằng nhận ra suy nghĩ của mọi người, bèn nói: “Các vị à, tên này là Ma tộc, bản tính của cậu ta vốn hung tàn rồi!”
“Thân là người tu võ, nên có sứ mạng trừ ma vệ đạo!”
“Hơn nữa, trên người cậu ta còn có một số lượng lớn đan dược và nguyên liệu!”
“Chỉ cần các vị hỗ trợ Thương Khung cung tôi tiêu diệt cậu ta thì đan dược và nguyên liệu trên người cậu ta sẽ do Lục Đằng tôi chia đều!”
“Chỉ cần là người ra tay thì đều sẽ có một phần!”
Sắc mặt mọi người có chút dao động.
Bọn họ còn do dự.
Diệp Bắc Minh dừng lại, anh muốn xem thử có bao nhiêu người muốn giết mình.
Lục Đằng lại bổ sung thêm một câu: “Hơn nữa, từ nay về sau, thế lực sau lưng các vị sẽ là bạn bè của Thương Khung cung bọn tôi!”
Dứt lời, mọi người thở hổn hển.