Gào!
Tiếng rồng gầm vang vọng toàn bộ con đường!
Hư ảnh ba con rồng hiện ra, lao về phía Lục Đằng từ ba phương hướng!
Ầm ầm!
Một tiếng vang kinh thiên động địa truyền ra, ánh sáng trắng nổ tung!
Người phản ứng nhanh liền vội vã nhắm mắt lại, người phản ứng chậm trực tiếp bị chói mù!
Sau một lát.
Đợi đến khi một lần nữa mọi người mở mắt ra nhìn về phía Lục Đằng.
Tất cả mọi người đều trợn to con mắt, há to miệng, hoàn toàn không nói ra lời.
Cung chủ Thương Khung cung - Lục Đằng đã biến mất, tại chỗ chỉ còn lại một cái hố kinh khủng sâu mười mấy mét!
Mà Diệp Bắc Minh đã sớm không thấy bóng dáng.
...
Tinh Đảo, trong sơn cốc nào đó.
Mấy cây ngân châm rơi xuống, đâm vào trong cơ thể Chu Chí Cao.
Lại cho hắn ta ăn ba viên đan dược!
"Được rồi, thương thế của cậu đã gần như khôi phục hoàn toàn".
Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: "Đúng rồi, còn có một việc nữa".
"Chắc hẳn thiên phú tập võ của cậu vô cùng tốt, nhưng về sau hình như bị người ta hạ thuốc dẫn đến gân mạch tàn phế một phần ba!"
"Tôi đã thuận tay chữa khỏi hết cho cậu rồi đấy".
Chu Chí Cao sửng sốt: "Đúng là khi còn bé thiên phú tập võ của tôi rất tốt, về sau đột nhiên biến thành một kẻ vô dụng".
"Lão đại, tôi..."
Chu Chí Cao đang muốn nói chuyện, con ngươi đột nhiên co mạnh lại.
Chỉ nhìn thấy.
Trên người