Nam Cung Uyển hét: “Câm miệng, đàn ông bội bạc đều là đồ đáng chết!”
Cô ấy từ từ bước lên, vung trường kiếm trong tay chém ra hơn mười lưỡi kiếm khí.
Diệp Bắc Minh biết Nam Cung Uyển đã nhập ma rồi.
Vút! Vút! Vút!
Anh vung tay bắn ra mấy cây ngân châm găm vào cơ thể của Nam Cung Uyển.
Cô ấy kêu đau đớn, nháy mắt cơ thể đã bị khóa cứng.
Diệp Bắc Minh bước lên, trong đôi mắt xinh đẹp của Nam Cung Uyển ngập sợi máu, trông rất lộn xộn.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Này nhóc, cô ấy tu luyện công pháp Thái Thượng Vong Tình!”
“Thái Thượng Vong Tình ư?”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh rất khó coi: “Tôi đã từng nghe sư phụ nói rằng loại công pháp này vô cùng tàn nhẫn”.
“Nó bắt người phải quên thất tình lục dục, cuối cùng trở thành một kẻ vô tình!”
“Không chỉ quên tình yêu nam nữ mà còn quên cả tình thân tình yêu cha mẹ, mọi loại tình cảm!”
“Sao Uyển Nhi lại tu luyện loại công pháp này chứ?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Sao tôi biết được?”
“Một khi tu luyện Thái Thượng Vong Tình buộc phải quên đàn ông, không được có chút tình cảm nào”.
“Vừa rồi chắc là do cô ấy rung động nên đã bị kích thích dẫn tới tẩu hỏa nhập ma!”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh thay đổi liên hồi.
“Khi người tu võ