“Gì cơ? Bắc Minh hả?”
Lâm Hi ngơ ngác.
Cặp mắt xếch của Tần Lôi trợn tròn, nuốt một ngụm nước miếng nói: “Sư muội Uyển Nhi à, cả hai?”
Nam Cung Uyển nhìn về phía Diệp Bắc Minh đáp: “Tôi đã biết chuyện cũ của Bắc Minh rồi”.
Vừa rồi ở trong màn sương đen kia, Diệp Bắc Minh đã kể lại thân thế lai lịch và tất cả mọi thứ về mình ngoại trừ tháp Càn Khôn Trấn Ngục ra.
Sau khi Nam Cung Uyển nghe xong câu chuyện của Diệp Bắc Minh thì suy nghĩ đã thay đổi.
Người đàn ông trước mặt mình có một sức quyến rũ khó cưỡng.
Diệp Bắc Minh cười nói: “Uyển Nhi, tôi có chút chuyện cần xử lý”.
“À, vâng ạ”.
Nam Cung Uyển gật đầu.
Ngay khi mọi người còn đang ngỡ ngàng, Diệp Bắc Minh bước trước mặt Nhan Như Ngọc, nói: “Cô Nhan, hai ta vừa đi vừa nói chuyện nhé”.
“Vãi cả...”
“Quần què!”
“Cầm thú! Đồ cầm thú!”
Một tràng tiếng kêu than phẫn nộ vang lên: “Cô Nhan nhìn kỹ đi, tên nhãi kia chính là một tên tệ bạc mà!”
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì cô không biết sao? Đừng đồng ý với cậu ta mà!”
Vẻ mặt La Vãn Vãn đầy cảnh giác.
Cô ta bèn đứng chắn trước