Diệp Bắc Minh nghiêm nghị gật đầu: “Biết rồi”.
Từ Triệu lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu tự phế bản thân mình hay là để lão phu giúp cậu?”
Diệp Bắc Minh nhấc chân bước ra, thi triển Ảnh Thuấn bước tới trước mặt Từ Triệu.
Kiếm Đoạn Long nhắm thẳng vào đầu ông ta.
Từ Triệu nhe hàm răng vàng khè, nói: “Thiếu niên à, kiếm Long Đồ trong tay cậu quả thật có thể giết chết Chí Tôn!”
“Thậm chí là cả người tu võ cấp cao hơn nữa”.
“Nhưng, chắc chắn là không phải trong tay cậu!”
Rầm!
Một luồng chân nguyên hùng mạnh quay cuồng, rồi ngưng tụ thành một quả cầu năng lượng sáng rực.
Từ Triệu không hề động tay chút nào.
Vậy mà ông ta đã chặn đứng được một chém của kiếm Đoạn Long.
Mặc cho Diệp Bắc Minh ra sức đè xuống mạnh đến đâu đi chăng nữa thì kiếm Đoạn Long vẫn không chút động đậy.
“Đây là sức mạnh của cảnh giới Chí Tôn ư? Thật đáng sợ!”
Diệp Bắc Minh giật mình.
Bỗng nhiên.
Từ Triệu vươn một bàn tay ra tóm cổ Diệp Bắc Minh: “Cảm nhận đôi chút sự tuyệt vọng đi, sức mạnh nghiêng trời đổ đất này không thể dựa vào binh khí để vượt qua đâu”.
“Cậu hoành hành ngang ngược ở đại lục Chân Võ cũng thôi đi, ở trước mặt nhà họ Từ nhiêu đó chẳng đáng vào đâu cả”.
Diệp Bắc Minh quát thầm: “Kiếm Trấn Ngục!”
Một mũi kiếm sắc nhọn xoẹt qua, ánh mắt Từ Triệu đầy sự ngỡ ngàng.
Nhưng khi ông ta muốn né tránh thì đã chậm rồi, kiếm khí đen tuyền lóe qua, Từ Triều tức khắc bốc hơi khỏi nhân gian.
Đến cả máu cũng không hề lưu lại.