Sắc mặt người phụ nữ sang trọng trắng bệch như tuyết!
Bà ta nào dám đắc tội Y Thánh Cung!
Tuyệt Trần Y Tiên chỉ cần nói một câu, không cần ra tay, những người nịnh bợ ông ta đều có thể giết sạch nhà họ Tô!
Nha hoàn quát lạnh một tiếng: “Còn không mau cút đi?”
“Vâng vâng vâng, chúng tôi sẽ cút ngay...”, người phụ nữ sang trọng sợ tới mức tè ra quần, mang theo mọi người chật vật rời đi.
Người phụ nữ đeo khăn che mặt chuyển ánh mắt, dừng ở trên người Diệp Bắc Minh.
Cô ta nhẹ nhàng lắc đầu: “Gân mạch đứt gãy, nội tạng bị hao tổn, chân nguyên khô kiệt, hết cứu nổi rồi”.
Đôi mắt Diệp Thanh Lam co rút lại một chút: “Nói hươu nói vượn, không có khả năng!”
“Ê, bà đúng là không biết tốt xấu, chúng tôi vừa mới cứu bà đó!”
Nha hoàn bên cạnh quát lớn một tiếng: “Tiểu thư nhà tôi có y thuật như thần, cô ấy nói không cứu được là không cứu được!”
“Bà cô này, bà vẫn nên chuẩn bị tang lễ cho con trai bà đi”.
Người phụ nữ đeo khăn che mặt nhẹ nhàng lắc đầu, lười nói thêm một câu vô nghĩa.
“Chúng ta đi”.
Hai người rất nhanh đã biến mất.
Thân là y giả, đã quen sinh ly tử biệt.
Một người qua đường mà thôi, không cần để ở trong lòng.