CHƯƠNG 114: TRÊN CÓ CHÍNH SÁCH DƯỚI CÓ ĐỐI SÁCH
Editor: Luna Huang
Nàng nói, từđẩy qua khay vải nhung hồng, nhẹ nhàng mở vải nhung. Phía trên kia là một bộđồ trang sức hồđiệp văn dạng phấn bạch lưu ly, thoạt nhìn trong suốt thủy nhuận.
Khương Tình Tuyết thay đổi khẩu khí dịu dàng nói: “Chỉ còn lại có một bộ này, ngươi nếu như thực sự không thích, bằng không liền cùng Lưu Vân đổi đi?”
Tuy rằng Khương Tình Tuyết nói như vậy, nhưng Vu Xá Nguyệt không đến mức sỏa. Nàng nhìn đồ trang sức mừng rỡ lôi kéo tay của lão phu nhân “Hồđiệp này thật là tinh xảo, mẫu thân và tổ mẫu có thể chuẩn bị cho Nguyệt nhi, Nguyệt nhi thập phần cảm kích. Phản chính cái nào cũng là xinh đẹp, thế nào đổi cũng luyến tiếc.”
Khương Tình Tuyết cười khan, “Miệng của Nguyệt nhi a, chính là có thể nói, trách không được tổ mẫu ngươi hiện tại thích ngươi nhất.”
Lão thái thái rất là hài lòng tay nàng nói: “Ngươi trở về thử một lần, nơi nào không hợp tâm phải đi nói cho mẫu thân ngươi biết, bảo công tượng sửa đổi một chút sẽ cho ngươi, thời gian còn kịp.”
“Vâng.”
Trên mặt lão phu nhân lộ ra một tia mệt mỏi, Vu Xá Nguyệt hợp thời mở miệng xin cáo lui. Nàng bưng đồ trang sức, Ngưng nhi ôm đồ vụn vặt trong ngực, hai người liền hồi tây viện.
Vừa vào viện tử, Ngưng nhi thật to thở phào nhẹ nhõm, “Hô… Ta còn tưởng rằng tiểu thư sẽ bị phạt, thực sự là sợ bóng sợ gió một hồi.”
“Nếu là ta thật chỉ làđi ra ngoài chơi, vậy đúng là phải bị phạt rồi.” Vu Xá Nguyệt bĩu môi, làm một người hữu dụng, nhận thức một ít người hữu dụng, thật là tiện.
“Ân.” Ngưng nhi có chút chưa hiểu ý tứ của Vu Xá Nguyệt. Tiểu thư ngoại trừ nhận thức Trầm tiểu thư, cũng đúng là chỉở bên ngoài chơi a.
Hai người vào phòng, Ngưng nhi đặt đồ Vu Xá Nguyệt mua trên bàn. Vu Xá Nguyệt bưng đồ trang sức ngồi vào sau cái bàn, ngồi xuống liền bật người lấy bộ diêu hồđiệp, bắt đầu tế tếđánh giá.
Ngưng nhi thấy Vu Xá Nguyệt vừa vào nhà mà bắt đầu xem, cho là nàng thích đồ trang sức này, liền hỏi: “Tiểu thư muốn hiện tại mang thử không?”
Vu Xá Nguyệt lắc đầu chưa trả lời, tùy tiện đưa tay từám cách từ dưới bàn móc ra thùng dụng cụ. Nàng tiện tay đặt lên bàn, sau đóở bên trong tùy tiện lục công cụ thật nhỏ.
Ngưng nhi kinh ngạc nhìn soi mói, nàng bắt đầu pháđồ.
“Tiểu thư?” Ngưng nhi mở to hai mắt nhìn.
Vu Xá Nguyệt cẩn thận sử dụng công cụ cạy, hai ba cái liền tháo dỡ từng thứ lưu ly xuống, một hạt châu lưu ly ở trên bàn phát sinh âm hưởng thanh thúy, mang theo một mảnh sương trắng hơi yếu.
Một mảnh sương trắng kia kích động trên không trung, chậm rãi rơi ở trên bàn, biến thành bột mì bột phấn. Ngưng nhi nhíu mày, bột phấn này thoạt nhìn như là thợ làm không sạch sẽ tạo thành, những công tượng này cũng quá cẩn thận tỉ mỉ a.
Vu Xá Nguyệt một tay cầm trâm côn mạ vàng quang ngốc ngốc, hai cái tay trên không trung đập vỡ, liền có một chút bột phấn màu trắng từ hoa văn trong trâm côn bay ra.
“Tiểu thư, những thứ này là vật gì?” Ngưng nhi cúi người để sát vào, ngửi một hương khí nhàn nhạt ngọt.
“Còn chưa biết.” Vu Xá Nguyệt hủy đồ xong đẩy qua một bên, lại cầm lên khuyên tai, tiếp tục tháo dỡ.
Lần này, trong khe hở khuyên tai rơi ra bột phấn càng nhiều hơn, dùng lượng phi thường lớn, trên bàn phủ một tầng hơi mỏng, căn bản không căn bản không quên thanh lý cước liệu đơn giản như vậy. May là Ngưng nhi sơý cũng hiểu được những bột phấn này có vấn đề, nàng lộ ra thần sắc kinh nghi bất định, trong lòng có chút hốt hoảng.
Hủy đi hai thứ này, Vu Xá Nguyệt cũng không hủy thứ khác, rất rõ ràng, tất cảđồ trang sức đều có chứa loại bột phấn này. Nàng dùng ngón tay chấm một chút bột phấn để lên trên mu bàn tay, sau đóđặt ở trước mắt tế tế nhìn.
Rất nhanh, trên tay của nàng mà bắt đầu ngứa. Vu Xá Nguyệt gãi một chút, mặt trên có mụn nhỏ màu đỏ.
Ngưng nhi kinh hô một tiếng: “Đây là bột phấn gì? Hiệu quả cũng quá nhanh rồi?”
“Nếu như không phải là trực tiếp tiếp xúc da, mà là giấu ở trong đồ trang sức, thời gian hoạt