CHƯƠNG 163: THÍ ĐẠI ĐIỂM SỰ
Editor: Luna Huang
“Ngươi làm càn!” Hiện tại cơn tức của Vu Hàn Thiên một chút đã thức dậy, nếu không phải thái tử ở chỗ này, hắn thật muốn đi tới vả nữ nhi một cái tát. Đập cũng đã đập, đứng lên bồi một lễ không phải xong rồi sao, cư nhiên còn dám mạnh miệng? “Thật là không có quy củ, vẫn chưa chịu dậy nhận lỗi với thái tử!”
Tân Ngư không nói tiếng nào, hắn vuốt ngoạn vị nhìn một màn này trước mắt, lại là tiểu cô nương này a…
Vu Lưu Vân thấy Tân Ngư cười nhìn Vu Xá Nguyệt, trong lòng một trận phiền táo, tiện nhân kia thực sự là đủ tâm kế, dĩ nhiên dùng loại phương pháp này hấp dẫn lực chú ý của thái tử?
Khương Tình Tuyết thở sâu nén cơn tức lại, vì tiền đồ của nhi tử, nàng chỉ có thể làm bộ thập phần rộng lượng khuyên nhủ: “Lão gia, ta thấy Nguyệt nhi cũng không phải cố ý, cũng đừng ——”
Lời của Khương Tình Tuyết còn chưa nói hết, Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên đưa tay, chế trụ Vu Tịnh Hoa ngồi ở bên tay trái nàng, thanh âm sâu kín nói: “Nhị tỷ tỷ, làm cái gì a.”
Mọi người nghe tiếng đều nhìn sang, chỉ thấy bên người của Vu Xá Nguyệt kỳ thực hảo đoan đoan có một cái ly, mà tay của Vu Tịnh Hoa chính đặt tại trên ly bên người Vu Xá Nguyệt, tựa hồ là muốn lấy đi.
Lại nhìn trên bàn Vu Tịnh Hoa bên này… Cũng không có ly.
Vu Tịnh Hoa né tránh kinh hô một tiếng, “Ngươi, ngươi làm cái gì vậy?”
Vu Xá Nguyệt vững vàng kháp cổ tay của Vu Tịnh Hoa cười nói: “Nhị tỷ tỷ ngươi làm gì ta, cái ly này… Cũng không thể loạn dùng a.”
Trong lòng của Vu Tịnh Hoa căng thẳng, muốn kéo tay về lại làm thế nào cũng rút không nổi.
Nét mặt của nàng mang theo chút tức giận cùng khẩn trương, nhưng vẫn là “Đè thấp âm lượng” Cấp thiết nói: “Tam muội, ngươi, ngươi đừng làm rộn. Dù thế nào ngươi cũng không có thể lấy ly của ta a!”
“Tam tiểu thư, không phải là chuyện nhỏ một cái ly thôi sao, người không thể kéo Tịnh Hoa xuống nước a!” Mạnh di nương vốn là đứng phía sau, địa vị thiếp thất của nàng căn bản không có tư cách nói lúc thái tử ở. Nhưng là thấy tràng cảnh này, nàng thực sự nhịn không được đứng ra bảo vệ nữ nhi.
Vu Tịnh Hoa thấy Mạnh di nương giúp mình nói chuyện, cũng lập tức tiếp lời lấy lui làm tiến, “A phải, đây cũng không phải tội lớn gì, tam muội muội hà tất như vậy —— quên đi, ta làm tỷ tỷ, là ta đập đi, ngươi buông tay đi.”
Vu Tịnh Hoa ủy khuất lại bất đắc dĩ như vậy, tựa hồ thật là Vu Xá Nguyệt len lén lấy ly của nàng muốn vu hãm người một dạng.
Mắt thấy mấy phụ nhân này loạn, Vu Hàn Thiên cũng lớn đầu, hắn cả giận nói: “Các ngươi đều câm miệng! Nói nhao nhao ầm ỷ bộ dáng gì nữa!”
Kỳ thực ai đập cái ly căn bản là không vấn đề, thu thập xong liền hết! Hôm nay trước mặt thái tử tranh luận không nghỉ mới là mất mặt a! Hơn nữa Mạnh Như Tuyết một thiếp thất nho nhỏ còn dám nhảy ra nói lung tung, thật không có quy củ! Đám nữ nhân này cần hảo sửa trị một chút!
Vọng Thư Uyển
Thấy Vu Hàn Thiên càng nóng như thế, quả nhiên để tất cả mọi người ngậm miệng. Chỉ có Vu Tử Kỳ tiến lên an ủi Vu Hàn Thiên phủ lưng thuận khí.
Vu Hàn Thiên âm thầm điều tức nội bộ, bình phục cơn tức táo bạo, quay đầu hướng Tân Ngư nói: “Thái tử điện hạ, đây, ngày hôm nay để người chê cười…”
Lão phu nhân cũng vẻ mặt áy náy nói: “Còn thỉnh thái tử chớ lưu ý a.”
Thế nhưng Tân Ngư không chỉ có không mất hứng, còn nhất phó hứng thú khác hẳn nói: “Không có a, nơi nào chê cười, hơn nữa bổn cung cũng hứng thú ~ bổn cung cũng muốn biết, ly này là của ao.”
Tân Ngư nói, một đôi mắt đầy sao lóe ra nhìn về phía Vu Xá Nguyệt, tựa hồ là đang chờ nàng nói.
“Đây. . .” Lão phu nhân tự nhiên là cùng Vu Hàn Thiên một dạng, thầm muốn trò khôi hài mau chóng kết thúc, thế nhưng thái tử lại cảm thấy hứng thú như vậy, thật sự là không tốt a.
Vu Lưu Vân vẫn nhìn Tân Ngư, nàng thấy trong ánh mắt của Tân Ngư nhìn Vu Xá Nguyệt, phát hiện hiếu kỳ, thăm dò. . . Nàng kinh hoảng lấy tay đè ngực xuống, trong lòng bi thiết vạn phần, thái tử dĩ nhiên. . . Thực sự bị Vu Xá Nguyệt hấp dẫn.
Vu Tử Kỳ vừa nghe những lời này của Tân Ngư, còn tưởng rằng Tân Ngư là nói trái ý mình, nên liền vội vàng tiến lên lên tiếng cầu tình nói: “Thái tử điện hạ, tam muội muội này của ta. . . Nàng dù sao cũng vừa khỏi bệnh, người còn chưa tỉnh táo, người cũng đừng chấp nhặt với nàng.”
Vu Tử Kỳ nghĩ rất rõ ràng, Vu Xá Nguyệt bất quá là một con kiến hôi mà thôi, hôm nay thay đổi khá hơn một chút, cũng vẫn là một con kiến hôi. Thế nhưng hắn hy vọng đi qua con kiến hôi này, có thể để cho thái tử thấy một mặt rộng lượng, bao dung của hắn.
Thế nhưng Tân Ngư ngoạn vị nói: “Ha ha, nàng còn chưa tỉnh táo? Tử Kỳ a, vừa nhìn ngươi cũng không biết rõ “Kiệt tác” của tam tiểu thư, thời gian tam tiểu thư nhanh mồm nhanh miệng rất tốt.”
Vu Tử Kỳ sửng sốt, hắn quả thực không biết Vu Xá Nguyệt đến cùng có kiệt tác gì, nên nhất thời không biết thái tử rốt cuộc là đang nói tốt hay xấu, liền lo lắng không nói gì.
Mạnh di nương sớm nhìn Vu Xá Nguyệt không vừa mắt, nàng tin tưởng vững chắc nữ nhi mình hữu lý không sợ chuyện lớn. Nếu thái tử đều mở miệng muốn truy cứu, cơ hội tốt như vậy nàng đương nhiên sẽ không bỏ qua, nàng thập phần lý trực khí tráng nói: “Đại công tử, cái ly là việc nhỏ, thái độ làm người phẩm đức mới là chuyện lớn. Vẫn là biết rõ cho thỏa đáng.”
Vu Hàn Thiên trong cơn giận dữ, trong lòng an nghĩ kĩ, Mạnh Như Tuyết nữ nhân này thực sự là ăn hùng tâm báo tử đảm.
Nhưng mà Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên cười rộ lên, nàng dịu dàng nói: “Mạnh di nương nói rất có lý a, sự tình không quan hệ lớn nhỏ chỉ phân đúng sai, không phải nói ‘Vật dĩ thiện tiểu nhi bất vi, vật dĩ ác tiểu vi chi’ sao ! Tiểu ác như vậy, Nguyệt nhi cũng là không quen nhìn.”
(Luna: Vật dĩ thiện tiểu nhi bất vi, vật dĩ ác tiểu vi chi’ là Đừng làm điều gì xấu chỉ vì tự mình cảm thấy không nghiêm trọng, và đừng nghĩ rằng không làm điều