“Làm sao không ăn được?!” Số 9 hùng hồn chất vấn Ngô Lệ Lệ, “Số 7, chính cô suy nghĩ thật kỹ, ăn được hay không?! Có phải có rất nhiều mùi vị? hay không! Ông đây không tin cô chưa từng ăn!”
Ngô Lệ Lệ bị hỏi bối rối, tiếng nói yếu ớt không có chút sức lực nào: “… Dường như, dường như không phải không ăn được…”
Bạch Ấu Vi không tin nổi hai mắt trợn tròn, “Cô nuốt trôi hả?! Cô không ghê tởm à?!!”
Ngô Lệ Lệ do dự: “… Đúng… Đúng là rất ghê tởm…”
“Vấn đề là nó không ăn được! Nó là dùng!” Bạch Ấu Vi nhớ kỹ “Di ngôn” của Thẩm Mặc, có thể lớn cỡ nào quyết định bởi người sử dụng nó. Cho nên cái từ này chắc chắn là dùng!
Số 9 nghe vậy cười to, chỉ vào Bạch Ấu Vi nói: “Xem đi! Cô ả bại lộ, từ của ả ta không giống chúng ta! Rõ ràng là ăn!”
Ngô Lệ Lệ dao động lần nữa, ánh mắt nhìn về phía số 9 mang theo hoài nghi.
Bạch Ấu Vi thấy có hi vọng, tranh thủ lúc còn nóng làm nghề nguội, hỏi Số 9: “Anh nói có thể ăn, tốt! Vậy anh nói xem ăn thế nào! Ai ăn! Bản thân anh đã ăn chưa?!”
“Ăn thì sao?” Số 9 rất kiêu ngạo, “Cả nhà già trẻ lớn bé ông đây đều từng ăn, nhai xé kéo sợi ăn, thế nào?!”
Bạch Ấu Vi giơ tay lên chỉ hướng anh: “Bỏ phiếu cho Số 9!”
Ngô Lệ Lệ cũng giơ tay lên.
Sắc mặt Số 9 biến đổi, không chờ anh mắng thành tiếng, người đã biến mất.
Quan giám sát xem được trò hay, hai tay vỗ tay không nhẹ không nặng: “U linh lựa chọn kết làm đồng minh với Số 7, toàn bộ người cùng đội với Số 7 sống lại.”
— Bóng người Thẩm Mặc, Trương Kỳ, cùng với người phụ nữ Số 2 bị loại sớm nhất hiện ra.
Ngô Lệ Lệ như mới tỉnh ở trong mộng, ngạc nhiên nhìn Bạch Ấu Vi: “Thì ra cô là u linh…”
Bạch Ấu Vi không muốn để ý đến cô ta, cảm thấy quá mệt mỏi, ban nãy gào rống một trận với Số 9 đối, hiện tại cổ họng thấy uể oải!
Trước đây đi cùng Thẩm Mặc không có cảm giác, lúc này cuối cùng cô cảm nhận sâu sắc rằng có một đồng đội ngu như heo là chuyện đáng sợ nhường nào.
Không ngờ nửa