Ngày thứ hai, lúc tỉnh lại Bạch Ấu Vi có phần ngẩn ngơ.
Gác xép vẫn sáng đèn, ngoài cửa sổ vẫn mưa, cô không đoán được mình ngủ bao lâu, Nghiêm Thanh Văn nói hiện tại bảy giờ ba mươi lăm phút, cô chỉ biết mình ngủ khoảng bốn tiếng.
Trải qua một đêm nghỉ ngơi, khí sắc Lý Lý và Lữ Ngang đều khá hơn nhiều, nhưng sắc mặt Chu Xu lại ửng hồng, nhìn bề ngoài có vẻ giống bị sốt.
Tô Mạn đang dọn dẹp chăn đệm, khẽ than phiền: “Bị sốt cũng không nói một tiếng, cố chịu đựng cho ai xem, cố tình khiến người nào đó đau lòng có phải không…”
Chu Xu bị sốt đầu choáng váng khó chịu, dựa vào tường không nói chuyện.
Lý Lý hôm nay khôi phục tinh thần, lập tức đáp trả không khách khí: “Bị bệnh thì sao? Lần trước Chu Xu chẳng may bị thương, ngày hôm qua lại xuống nước mấy lần, bị ốm không phải chuyện rất bình thường à! Bà cho rằng mỗi người đều giống bà, khỏe như Ngưu Ma Vương vậy!”
Tô Mạn nhìn anh chằm chằm, bộ ngực không ngừng phập phồng, tức điên lên, quay đầu trút toàn bộ cơn giận lên Chu Xu: “Hiện tại cô vui vẻ chưa!?! Có người đàn ông thương hương tiếc ngọc ra mặt thay cô! Đồ thích gây chuyện hài lòng chưa!”
Chu Xu: “…”
Lý Lý trực tiếp đi tới, chắn giữa hai cô gái, chỉ vào mũi Tô Mạn mắng: “Tôi thấy bà mới là đồ thích gây chuyện! Cô ấy nói mình bị bệnh, bà mắng cô ấy lập dị, bây giờ cô ấy không lên tiếng, cô lại mắng cô ấy gây sự! Bà nói thử xem, cô ấy phải làm như thế nào mới vừa lòng bà hả?”
Chu Xu há miệng, muốn khuyên vài câu, nhưng nhớ tới tính nết của Tô Mạn, lại nhắm lại.
Lúc này cô không thể nói chuyện, càng nói càng thêm phiền.
Nếu cô nói, Tô Mạn chắc chắn càng hận cô, cảm thấy cô Tiểu Bạch Liên giả mù sa mưa.
“Lý Lý! Ông là đồ khốn nạn!!!” Tô Mạn tức giận đến con mắt đỏ bừng.
Lữ Ngang ở bên cạnh hát đệm: “Đúng vậy, Lý Lý, cậu hơi quá đáng… Đàn ông đàn ang, nhường con gái một chút…”
“Đậu xanh!” Lý Lý giận dữ, “Tôi nhường nhịn cô ta còn ít hả? Từ nhỏ đến lớn tôi nhường cô ta không biết bao nhiêu lần! Anh hỏi cô ta xem, khi còn bé tôi cõng nồi cho cô ta bao nhiêu lần? Chịu đánh đòn bao nhiêu lần hả?”
Tô Mạn vừa tức vừa bực, hận không thể nhào tới đánh anh!
Nếu không phải cái băng vải trên ngực Lý Lý nhắc nhở cô: Anh ta vẫn là người bị thương.
E rằng cô đã