Thân thể Bạch Ấu Vi đang chìm xuống.
Không ngừng chìm xuống…
Từ lúc rơi xuống nước, cô chẳng hề giãy giụa, không nhúc nhích, tùy ý cơ thể chìm vào nước.
Bốn phía tối tăm, phía trên hơi sáng là ánh sáng từ gác xép lọt xuống.
Thỉnh thoảng có bóng đen xẹt qua, hình như con thủy quái kia đuổi theo ánh sáng.
Không biết là đèn pin của người nào rơi xuống, ánh sáng kích thích thần kinh con thủy quái, giống như trâu đực trông thấy áo choàng đỏ, giận dữ lao tới cắn xé, răng rắc răng rắc cắn nát đèn pin! Nuốt toàn bộ vào bụng, sau đó nó rung đùi đắc ý bơi đi chỗ khác.
May mắn…
Mặc dù là một con quái vật điên rồ nhưng dưới nước đen kịt, cho nên chỉ cần cô không gây ra động tĩnh quá lớn, nó không nhìn thấy ở đây có giấu người.
Bạch Ấu Vi ngây người lẳng lặng ở trong nước.
Quần áo rườm rà gia tăng độ khó khăn hoạt động ở dưới nước của cô, nhưng cũng gián tiếp cung cấp yểm hộ cho cô, làn váy rộng rãi lững lờ trong nước giống như một đám rong rêu.
Tay cô vuốt ve từng chút một hoàn cảnh bên người.
Sàn nhà bằng gỗ, khung giường sắt thép, vách giấy xù xì… phán đoán dựa theo vị trí, chắc hẳn cô rơi từ gác xép xuống giường ở phòng ngủ tầng hai.
Ván giường bị Nghiêm Thanh Văn dọn đi, chỉ còn lại cái khung giường trơ trọi.
Cô không biết bơi, nếu muốn quay về gác xép, chắc chắn phải vòng qua ngoài cửa phòng, dọc theo cầu thang đã hư hỏng rồi leo lên.
Không vội.
Quái vật vẫn còn ở đây, đợi thời gian 3 phút bùng nổ trôi qua, trở về cũng không trễ.
Cô đã ăn thịt cá, có thể ở trong nước lâu một chút, không cần gấp.
Chỉ có điều…
Trong nước đúng là lạnh thật…
Bạch Ấu Vi nhớ tới Thẩm Mặc.
Bây giờ không phải anh ấy đang ở nơi nào đó ở tầng hai chứ? E rằng gần trong gang tấc với cô, chỉ vì dưới nước quá mờ, bọn họ không nhìn thấy lẫn nhau.
Giờ anh ấy có an toàn không?
Anh ấy có sao không?
… Không phải, anh ấy sẽ không sao, với đầu óc của anh, chắc hẳn sẽ phát hiện nhược điểm thị lực yếu của con thủy quái rất nhanh thôi, chỉ cần bất động, anh có thể tránh khỏi bị thủy quái phát hiện.
Hơn nữa, thị lực của cá đều rất kém.
Dân gian có nói ăn