“Đúng là không bình thường.” Nghiêm Thanh Văn trầm mặt nói, “Thời điểm nó công kích Tô Mạn không ngẩng đầu, dường như không cần mắt là có thể biết phương hướng của mấy người chúng ta.”
“Với cặp mắt bé tí của nó, không thể cung cấp tầm nhìn 360 độ không góc chết.” sắc mặt Bạch Ấu Vi không sợ, lạnh lùng nói, “Quan giám sát chắc chắn lại bỏ sót thông tin.”
Thẩm Mặc nhìn về phía cầu thang.
Đàm Tiếu và Tô Mạn đều bị trọng thương, chỗ bị quái vật răng đinh cắn máu me đầm đìa, vô cùng thê thảm.
“Cứu người trước đã!”
…
Mặc dù chỉ là 1 phút bùng nổ, vết thương cực kì nặng.
Vết thương do bị đinh sắt xuyên thấu máu thịt be bét, đầu khớp bên trong xương cũng bị đinh xuyên qua, cho dù Thẩm Mặc sử dụng bùn đối với vết thương, hiệu quả có hạn.
Tay phải của Tô Mạn gần như gãy, Đàm Tiếu vẫn hôn mê bất tỉnh.
“Chúng ta không chịu được 3 phút bùng nổ.” Nghiêm Thanh Văn trầm giọng nói.
Mặc dù thân hình quái vật răng đinh không phải lớn nhất, nhưng bất luận là tốc độ, sức mạnh hay phán đoán chuẩn xác đối với phương hướng mục tiêu của nó đều đáng sợ hơn hai vị khách đầu tiên nhiều. Một phút đã khiến hai người trọng thương, đến ba phút thì sao?
Thầy Thừa, Phan Tiểu Tân, Chu Xu dù né tránh ở trên lầu cũng vô dụng;
Tuy Bạch Ấu Vi có thỏ, nhưng chỉ sợ điện giật cũng khó phát huy tác dụng;
Mà mấy người bọn họ bó tay khi đối mặt với con quái vật toàn thân cứng rắn như kim loại;
Về phía hạt trân châu này, đòn công kích bình thường có thể kéo dài hai, ba giây, hiệu quả nổ mìn có thể kéo dài đến bảy, tám giây, có thể dùng được trong 1 phút bùng nổ, nhưng nếu thời gian bùng nổ là 3 phút, chỉ dựa vào cái này kéo dài được mấy giây thì có ích lợi gì?
Tình cảnh của bọn họ rơi vào cục diện bế tắc.
Trừ phi…
Tìm được số đinh còn lại.
“Tiếp tục tìm đi.” Thẩm Mặc nói, “36 tới 38 cái đinh, chỉ nhiều hơn số này, không thể ít hơn.”
Lý Lý đứng dậy nói: “Chúng ta lại kiểm tra một lần, xem thử còn cái đinh nào tháo xuống được không. Hơn ba mươi cái không phải số lượng nhỏ, nhất định có chỗ nào bị chúng ta bỏ sót.”
Thầy Thừa và Phan Tiểu Tân gật đầu theo.
“Tôi đi vào bếp tìm xem.”
“Em lên gác xép…”
Mọi người tản ra bốn phía, mỗi người đi tìm cái đinh.
…
Hai tiếng sau, bọn họ một lần nữa tụ tập ở phòng khách, lắc đầu với nhau.
Không tìm được một cái đinh nào.
Việc này không kỳ lạ.
Trước