Tất cả mọi người đi vào đường chạy chỗ vạch xuất phát.
Đường chạy tuy rằng chỉ có hai làn, nhưng vô cùng rộng rãi, mười sáu con người đứng song song thành một hàng cũng không bị chen chúc.
Ở phía sau bọn họ, là những con thỏ to lớn với bộ mặt dữ tợn. Đám thỏ chen chúc xô đẩy nhau, nhe răng trợn mắt, miệng mũi thở hồng hộc, phun ra luồng khí nóng tanh hôi, phần lông mềm mại ở gần hai cánh mũi dán sát vào mắt cá nhân người trước mặt, phảng phất lại gần một chút, là có thể cắn xuống một miếng thịt.
Người phụ nữ tóc dài sợ tới mức chân nhũn ra, một bàn tay nắm chặt vạt áo ông chồng, không ngăn được nước mắt tuôn rơi.
Ông chồng cô ta thấp giọng quát lớn: “Buông ra! Cô lôi kéo tôi thì lát nữa chạy như thế nào?!”
Gã thanh niên tóc vàng mắt lạnh xem hai người giằng co, ngồi xổm buộc chặt dây giày xuống một lần nữa.
Cô gái đeo kính cởi bỏ đôi giày xăng-đan cao gót, nghĩ một lúc lại nhặt đôi giày lên, nắm chặt trong tay.
Người đàn ông trung niên mặc tây trang cởi áo vest, biểu cảm khẩn trương nhìn chằm chằm điểm đích phía trước.
…… Mười sáu con người, mỗi người đều yên lặng chuẩn bị.
Bạch Ấu Vi ghé vào trên lưng Thẩm Mặc, trong lòng thấp thỏm, thấp giọng hỏi anh: “Anh chạy nhanh không?”
Thẩm Mặc: “Tạm ổn.”
Bạch Ấu Vi ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Tôi có nặng không?”
Thẩm Mặc đẩy người cô lên cao, giọng điệu bình đạm: “Tạm ổn.”
Tại sao đều là tạm ổn thế? Bạch Ấu Vi cảm thấy bất an, muốn hỏi thêm song nghe thủ lĩnh thỏ nói: “Chuẩn bị ——”
Một khẩu súng lệnh bị thủ lĩnh thỏ móc ra từ cái mũ lớn, giơ lên cao.
Thần kinh mọi người bị kéo căng trong chớp mắt!
Một bóng người đột nhiên lao ra khỏi vạch xuất phát!
Oanh!
Tia chớp màu lam giống như một lưỡi dao khổng lồ, bay ra khỏi lòng bàn tay thủ lĩnh thỏ! Bạch Ấu Vi trông thấy rành mạch cỗ thân thể kia bị tia chớp đánh trúng! Sau đó nó vặn vẹo, cháy đen, dập nát!
Không khí phảng phất đọng lại.
Không ai nói chuyện.
Thịt nát xương tan cũng chỉ như thế mà thôi…
Thủ lĩnh thỏ thu hồi tay, giọng nói vẫn ôn hòa và lạnh nhạt: “Đoạt chạy là hành vi vi phạm quy định, mời các tuyển thủ chú ý nghe chỉ thị của súng lệnh.”
Tay chân Bạch Ấu Vi, lẳng lặng nằm trên lưng Thẩm Mặc, tia may mắn cuối cùng trong lòng không còn.
Cô nhẹ giọng nói: “Thẩm Mặc, trong chốc lát chờ bọn họ chạy, anh hãy chạy, không cần lo lắng con thỏ cắn tôi.”
Bị con thỏ cắn cùng lắm rớt một hai miếng thịt, có điều nếu đoạt chạy thì trực tiếp mất mạng.
“Yên tâm.” Thẩm Mặc hơi cúi người, làm tư thế chuẩn bị, “Hai chúng