Editor: Aubrey.
"Ý! Tiểu gia hoả đã về rồi, muộn như vậy còn đi đâu?" Trên mặt Văn Lệ đầy ý cười, ông nhiệt tình chào hỏi Dư Thanh Trạch, còn ra vẻ thần bí hỏi thăm.
Tiểu ca nhi sau lưng ông thò đầu ra, vừa thấy Dư Thanh Trạch, cấp tốc rụt đầu lại.
Dư Thanh Trạch: "..."
"Thúc sao." Dư Thanh Trạch gật đầu chào một tiếng, nhìn Thường Nhạc, phát hiện sắc mặt của bọn họ đều không vui, hắn nhàn nhạt trả lời: "Ta vừa đi ra ngoài tiêu cơm."
"À, tiêu hoá tốt, tiêu hoá tốt." Văn Lệ chờ Dư Thanh Trạch vào nhà, xích lại gần hắn, hỏi: "Tiểu gia hoả, ngươi từ nơi nào đến? Năm nay bao nhiêu tuổi? Đã thành thân chưa? Trong nhà còn bao nhiêu thân nhân? Vì sao đến thôn Ngưu Đầu này?..."
Tiểu ca nhi bên cạnh ông cũng lén lút nhìn Dư Thanh Trạch.
Dư Thanh Trạch bị chuỗi câu hỏi này nện đến mức choáng váng, hắn vội đưa tay cản Văn Lệ, khổ não nói: "Thúc sao, ta năm nay đã hai mươi tám, nhà ở phương bắc, hành lý trên người đã mất hết rồi. Hiện tại trên người không một xu dính túi, không biết cuộc sống sau này như thế nào đây."
"À... Thì ra là vậy." Nghe Dư Thanh Trạch nói hiện tại không một xu dính túi, tuổi cũng đã lớn. Văn Lệ lập tức mất hứng thú, nụ cười trên mặt cũng phai nhạt.
Sau đó, ông xoay người, nói với Thường gia gia và Thường Nhạc: "Cha, Nhạc ca nhi, hai người nên nghĩ kỹ lại đi, bên kia rất vừa lòng Nhạc ca nhi, bỏ qua cơ hội lần này sẽ không còn lần sau đâu. Còn nữa, đây là lễ vật mà hôm nay bên kia mang tới."
Văn Lệ từ trong lòng lấy ra một hộp gỗ nhỏ, đặt lên bàn, mở ra, bên trong là một cái vòng tay bọc trong vải nhung.
"Nhìn xem, hoa văn của nó đẹp lắm phải không? Rất xứng với Nhạc ca nhi của chúng ta, Nhạc ca nhi, tới đây, mang thử xem." Nói xong, Văn Lệ cầm vòng bạc, kéo Thường Nhạc lại gần, đeo lên tay y.
Thường Nhạc nhanh chóng tránh ra, lui về phía sau một bước, xua tay với Văn Lệ.
"Ai da! Đứa nhỏ này, thẹn thùng cái gì? Sớm muộn gì chẳng đến lúc phải gả đi?"
Thường gia gia trừng mắt nói với Văn Lệ: "Gả cái gì mà gả?! Không phải Tiểu Nhạc đã nói không đồng ý rồi sao?! Ngươi còn làm cho mọi chuyện rối tung lên, có tin ta đánh gãy chân ngươi không?!" Thường gia gia cầm lấy đòn gánh trong góc phòng.
Thường Nhạc và Thường Hạo chỉ nhìn mà không nhúc nhích, Dư Thanh Trạch thì tranh thủ tránh qua một bên.
"Ấy! Cha! Người làm gì vậy? Con cũng chỉ muốn tốt cho Nhạc ca nhi thôi, nó đã lớn như vậy rồi, không thể không gả... Ài, ài, ài! Đừng đánh, đừng đánh, con đi, con đi..."
Văn Lệ vừa kêu la thất thanh, vừa chạy ra ngoài. Tiểu ca nhi thấy vậy, cũng nhanh chóng chạy theo, lúc chạy còn quay đầu lại nhìn Dư Thanh Trạch một cái.
"Chờ một chút!" Thường gia gia hô to.
Văn Lệ cho rằng lão gia tử đã thay đổi ý định, cao hứng quay đầu lại.
"Đem cái thứ này về đi!" Thường gia gia chỉ vào cái hộp trên bàn.
Văn Lệ nhanh chóng chạy tới lấy hộp lại, lúc đi còn lẩm bẩm: "Cha không cần ngoan cố như vậy chứ..."
Văn Lệ còn định nói gì đó, Thường gia gia lại giơ đòn gánh lên, Văn Lệ lập tức chạy mất.
Chờ đến khi bóng lưng của hai phụ tử biến mất, Thường Nhạc mới đi tới, cầm lấy đòn gánh trong tay Thường gia gia, đặt lại trong góc.
Thường gia gia thở dài, quay đầu nói với Dư Thanh Trạch: "Để ngươi chê cười rồi."
Dư Thanh Trạch lắc đầu, hắn không trả lời, cũng không biết nên trả lời như thế nào. Nhà ai cũng có vài chuyện khó nói, việc này cũng không phải là việc mà hắn có thể hỏi thăm hoặc nhúng tay vào.
"Đúng rồi, chuyện hộ tịch ngươi đã hỏi trưởng thôn chưa? Ông ấy nói thế nào?" Thường gia gia hỏi.
Dư Thanh Trạch lắc đầu: "Không dễ làm, trưởng thôn nói phải mua một mẫu ruộng trong thôn mới có thể đăng ký hộ tịch. Nhưng mà, một mẫu ruộng cần tới năm mươi lượng, con nghĩ con nên kiếm tiền trước."
Thường gia gia nghe vậy, chỉ có thể thở dài, an ủi hắn: "Từ từ rồi tính, sẽ có biện pháp mà. Nếu thật sự không được, ngươi có thể đi tìm một nơi xa một chút, ruộng ở đó sẽ không đắt như vậy."
Dư Thanh Trạch gật đầu, hắn xoay người đưa hai tấm ván gỗ trong tay cho Thường Nhạc và Thường Hạo, đây là những vật liệu thừa mà hắn vừa xin được từ trưởng thôn.
"Đây là gì?" Thường Hạo cầm lấy tấm ván gỗ, tấm ván gỗ trong tay rộng khoảng một thước, dài khoảng hai thước, bốn góc đều được đóng đinh.
Dư Thanh Trạch đáp: "Cho các ngươi dùng để viết chữ."
Nghe là cho bọn họ dùng để viết chữ, Thường Nhạc và Thường Hạo lập tức dời lực chú ý, nhìn tấm ván gỗ, hoài nghi. Nếu viết trên đây thì không thể xoá được, viết xong sẽ trở thành vô dụng, nhưng bọn họ không biết tại sao lại có bốn cái đinh được đóng ở bốn góc.
Dư Thanh Trạch sao có thể không biết bọn họ đang suy nghĩ gì, hắn cười nói: "Không phải để các ngươi lấy than viết lên, mà thay vào đó, các ngươi có thể dùng cát hoặc bùn đất, viết xong thì đổ đi rồi viết tiếp."
Dư Thanh Trạch bổ sung: "Tốt nhất là nên dùng cát mịn, vừa tiện lợi vừa sạch sẽ."
Hai huynh đệ bừng tỉnh đại ngộ. Thường Hạo cao hứng nói với Thường Nhạc: "Ca! Trưa mai chúng ta ra bờ sông hốt cát về."
Trước thôn có một con sông lớn, tên là sông Thanh Hà, từ phía tây chảy về phía đông, thông ra biển, đây cũng là ranh giới quan trọng phân chia hai phía Nam - Bắc của triều Đại Thịnh.
Trên mặt Thường Nhạc tràn đầy ý cười, y gật đầu đồng ý.
Đến sáng hôm sau, Thường Hạo thấy trong sân có một đống cát đang phơi, vẫn còn ẩm ướt, hiển nhiên là mới được hốt về.
Đến trưa, cát đã được phơi khô, Thường Hạo không kịp chờ nhanh chóng lấy ra hai tấm ván gỗ, rải cát lên đó. Sau đó, nhóc dùng ngón tay thay bút viết ra hai chữ vừa học được... Thường, Hạo, chính là tên của nhóc.
"Dư đại ca, ngươi mau xem, ta viết được tên của ta rồi!" Thường Hạo cầm tấm ván gỗ đến chỗ Dư Thanh Trạch đang hái đồ ăn, nhóc hỏi: "Ngươi thấy ta viết có đúng không?"
"Cho ta xem." Dư Thanh Trạch quan sát, tiểu thiếu niên viết chữ còn hơi lộn xộn, nét chữ cũng không dễ nhìn cho lắm, nhưng vẫn viết đúng rồi. Hắn giơ ngón tay cái, khen: "Viết đúng rồi, giỏi lắm!"
Hai ngày nay, mỗi khi có thời gian rảnh, hai huynh đệ sẽ không ngừng tô tô vẽ vẽ trên mặt đất, Dư Thanh Trạch biết là bọn họ đang học.
Thường Hạo cao hứng ngẩng đầu, hỏi: "Ca của ta cũng học xong rồi, tối nay ngươi có thể dạy cho bọn ta viết chữ mới được không? Tên của ca ta thì sao?"
Dư Thanh Trạch đáp: "Được chứ."
Ăn cơm tối xong, Thường Nhạc cầm một tấm ván gỗ và một cục than, phấn khích chạy đi tìm Dư Thanh Trạch, Dư Thanh Trạch đề bút... À không, phải là trong lúc hắn cầm cục than lên, chuẩn bị viết chữ, chợt nghĩ đến hình thức phồn thể của chữ 'Nhạc'. Không giống như chữ 'Thường' và chữ 'Hạo', cả hai hình thức phồn thể và giản thể đều giống nhau.
Hắn không hạ bút được, rối rắm một giây, quay đầu nhìn ánh mắt tràn đầy mong đợi của Thường Hạo, hỏi: "Hay là, chúng ta học cách viết tên của gia gia trước? Chờ ta bàn xong việc, sẽ về dạy cho các ngươi viết tên của Nhạc ca nhi, được không?"
Thường Hạo suy nghĩ một chút, tên của gia gia nhóc cũng muốn học, nhóc lập tức đáp: "Được! Vậy là hôm nay được học tận ba chữ!"
Thường gia gia tên là Thường Đại Sơn, phồn thể hay giản thể đều viết giống nhau, vô cùng thích hợp để dạy học.
Dư Thanh Trạch vui vẻ viết ra hai chữ 'Đại Sơn' trên tấm ván gỗ, ngay cả trình tự nét bút cũng viết ra.
"Tên của gia gia ít nét bút như vậy sao?" Thường Hạo ngạc nhiên, cả hai chữ cộng lại chỉ mới có sáu nét.
Dư Thanh Trạch cười đáp: "Đúng vậy, bởi vì hai chữ này đều là chữ tượng hình, mọi lần ngươi khoa tay tả một thứ gì đó thật lớn, thường sẽ tả như thế nào?"
"Là như vầy." Thường Hạo lập tức dang rộng hai tay làm động tác tả chữ 'Đại'.
Dư Thanh Trạch nói: "Ngươi xem, ngươi duỗi thẳng hai tay, hai chân hơi mở ra, có phải như thế rất giống chữ 'Đại' này không?"
Thường Hạo hơi mở chân ra, nhìn bộ dạng của mình, lại nhìn chữ 'Đại' trên tấm ván gỗ, nhóc khiếp sợ nói: "Thật giống!"
Vào lúc này, Đại Kiện bỗng tới tìm Dư Thanh Trạch.
"Cứ tiếp tục viết đi, ta ra ngoài một lát." Dư Thanh Trạch cười xoa đầu Thường Hạo, sau đó đi ra ngoài.
https://aubreyfluer.wordpress.com
Trưởng thôn đã mời Tú Tài lão gia tới, lúc này đang ở trong nhà chính uống trà, còn những người khác trong nhà trưởng thôn đã xuống bếp hoặc về phòng để tránh mặt.
Đây là lần đầu tiên Dư Thanh Trạch nhìn thấy Tú Tài lão gia.
Tướng mạo lịch sự, văn nhã, dáng người mảnh khảnh, màu da so với các thôn dân khác trắng hơn một chút. Nhưng bởi vì mấy ngày nay là ngày mùa, nên có thể nhìn ra sự mệt mỏi chưa vơi đi trên mặt ông. Dù là vậy, khí chất văn nhã đặc trưng của người đọc sách trên người ông, vẫn có thể làm cho người ta liếc mắt một cái là đã nhìn ra ngay.
Trưởng thôn giới thiệu hai người với nhau.
Dư Thanh Trạch khách khí chắp tay chào hỏi: "Rất vui được gặp Tú Tài lão gia."
Dư Tú Tài chỉ gật nhẹ một cái, không nói gì.
Ba người ngồi vào chỗ.
Dư Tú Tài đặt tách trà qua một bên, ông lấy mấy món đồ thư phòng của mình trong cái hộp để ở bên cạnh ra, đặt từng cái ở trên bàn, vừa mài mực vừa nói: "Trưởng thôn, vị tiểu huynh đệ này, các ngươi hãy nói ra nội dung cụ thể mà các ngươi đã thương lượng cho ta nghe. Nhớ nói cho rõ ràng, như vậy ta mới có thể giúp các ngươi viết khế ước."
Khi trưởng thôn đi mời Dư Tú Tài, ông cũng đã nói sơ về nội dung cuộc thương lượng cho đối phương nghe. Vì vậy, bây giờ trưởng thôn mới kể rõ, Dư Thanh Trạch thì ở bên cạnh bổ sung, thỉnh thoảng Dư Tú Tài sẽ hỏi một câu. Cuối cùng, ước chừng một canh giờ sau, bọn họ mới viết xong hai bản khế ước.
Hai người xem qua, thấy không có vấn đề gì, hai người ký tên, ấn dấu tay, chính thức đạt thành hợp tác.
Sau khi hoàn thành, Dư Thanh Trạch hơi ngại khi nhờ Dư Tú Tài viết giúp hắn chữ 'Nhạc', còn nhờ ông viết giúp hắn một bài thơ mà bên này thường dùng làm tài liệu dạy học vỡ lòng.
Dư Tú Tài tò mò nhìn hắn.
Dư Thanh Trạch giải thích là hắn muốn cho Thường Nhạc và Thường Hạo học chữ, nhưng trình độ của hắn có giới hạn, nên hy vọng ông có thể giúp.
Nghe vậy, Dư Tú Tài chợt nghĩ đến một người thường xuyên đến ngó dáo dác ngoài lớp học của ông. Ông không nói gì, chỉ nâng bút lên viết một bài thơ.
Dư Thanh Trạch cầm lên xem, thấy hai chữ 'Vịnh