Editor: Aubrey.
Dư Thanh Trạch trời sinh chỉ thích nam nhân, nghe Thường Hạo nói ca của nhóc lấy chồng, hắn còn tưởng dân phong ở triều đại này rất thoáng, cho phép thịnh hành nam phong, nhưng hắn vẫn chưa nhận ra, thế giới này vẫn còn nhiều sự khác biệt lớn.
Trong mắt Dư Thanh Trạch, Thường Nhạc còn trẻ như vậy, dáng dấp cũng thanh tú, cho dù có lập gia đình, cũng không thể gả cho một lão già năm sáu chục tuổi làm vợ. Lại nhìn phản ứng của Thường Hạo, chắc hẳn trong chuyện này có rất nhiều bí mật không thể để cho người ngoài biết.
"Ha ha! Một đứa trẻ như ngươi thì biết cái gì? Đừng cản đường ta, tránh ra, tránh ra đi. Chuyện của người lớn, con nít đừng xen vào! Nhạc ca nhi! Ngươi mau ra đây, ta biết ngươi đang ở trong nhà..." Nam nhân trung niên dạy dỗ Thường Hạo vài câu, sau đó tiếp tục lớn tiếng kêu.
Loại sự tình này, với cục diện như thế này, một người ngoài như Dư Thanh Trạch không nên tiếp tục ở lại xem. Hắn đứng dậy, chuẩn bị về phòng, nhưng Thường Hạo lại giống như một con báo nhỏ bị chọc giận, nhóc trực tiếp lao tới đẩy nam nhân trung niên ra, biểu tình đó, cứ như chỉ cần một khắc sau bé sẽ mở miệng ra cắn người.
Nam nhân trung niên không kịp phòng bị, bất ngờ bị đẩy lùi về sau hai bước, ông bực bội, duỗi tay túm lấy cánh tay nhỏ gầy của Thường Hạo.
Dư Thanh Trạch sửng sốt, phản ứng của Thường Hạo quá kịch liệt. Hắn sợ sẽ xảy ra chuyện, vội vàng dừng lại, xem tình hình xem có thể giúp được gì không.
Thường Nhạc nghe thấy động tĩnh, lập tức chạy ra ngoài, y chạy tới phía trước kéo đệ đệ của mình ra.
Thường Hạo còn định tiếp tục đuổi người, lại bị Thường Nhạc kéo ra sau, không cho cử động, nhóc chỉ có thể lộ ra một cặp mắt tròn xoe tràn ngập lửa giận, hung hăng nhìn chằm chằm nam nhân trung niên.
"Ai ui! Thường Hạo tiểu tử này, thật là càng lớn càng lỳ! Càng ngày càng hư hỏng! Nhạc ca nhi ngươi cũng thế, lo mà quản nó đi, dạy dỗ nó cho kỹ vào, cứ tiếp tục không lễ phép như vậy là không được đâu." Nam nhân trung niên giật y phục, lầm bầm quở trách hai huynh đệ bọn họ.
Đệ đệ mà mình vô cùng yêu thương bị mắng như vậy, trong lòng Thường Nhạc rất không vui, sắc mặt trầm xuống, nhíu mày nhìn nam nhân trung niên. Nhưng bởi vì không nói được, nên y không biết ông ta tới đây làm gì.
Nam nhân trung niên thấy Thường Nhạc không vui, ông lập tức cười ha ha, sắc mặt của ông cũng thay đổi, mềm giọng nói: "Nhạc ca nhi, vị kia ở thôn Mã gia lại sai người đến hỏi thăm, muốn biết quyết định của ngươi như thế nào. Vậy ngươi tính sao đây?"
Thường Nhạc mệt mỏi lắc đầu, khoát tay tỏ vẻ cự tuyệt.
Nam nhân trung niên thấy vậy, trong mắt loé lên sự khinh thường, nhưng sau đó biến mất rất nhanh.
Ông bắt đầu không kiên nhẫn, lời nói không chứa bao nhiêu thật lòng, 'tận tình khuyên bảo': "Nhạc ca nhi, không phải ta muốn nói mấy lời này đâu, ngươi cũng thừa biết tình trạng của mình rồi chứ? Bản thân thì không nói được, nốt ruồi mang thai thì ảm đạm, thử hỏi có hán tử trẻ tuổi nào dám lấy ngươi? Hán tử nào mà không thích lấy một ca nhi vừa xinh đẹp, vừa có thể sinh con?! Hơn nữa, năm nay ngươi đã hai mươi hai rồi, sắp sửa bước sang hai mươi ba, niên kỷ thì càng ngày càng lớn, có thể tìm được một hán tử muốn lấy ngươi là một chuyện vô cùng khó khăn. Ngươi tưởng muốn tìm được một hán tử thích hợp là dễ lắm sao?!"
Ông không khách khí, trực tiếp nói thẳng ra, khiến cho bầu không khí nhất thời lâm vào trầm mặc.
Thường Nhạc cúi đầu, im lặng không phản ứng, Thường Hạo thì nhịn không được, vành mắt bắt đầu đỏ lên.
Những lời kia mặc dù là sự thật, nhưng nhóc không hề muốn nghe người khác chê ca của nhóc. Trong lòng Thường Hạo, những ca nhi nhà khác, không ai tốt như ca của nhóc!
Nhóc từ sau lưng Thường Nhạc bước ra, tiến tới vừa đẩy đối phương, vừa cắn răng quát: "Ca của ta là tốt nhất! Không cần ngươi lo! Ngươi mau cút đi, đi mau! Đi ra ngoài!"
"Aiz! Ranh con! Đừng kéo y phục của ta, mới vừa may xong mấy ngày trước đấy! Các ngươi thật là không biết phân tốt xấu, dù hán tử ở thôn Mã gia hơi lớn tuổi một chút, nhưng ông ta vẫn chưa có hài tử, điều kiện gia đình còn tốt như vậy, nhà ở là nhà ngói, còn cho ngươi mười lượng bạc làm sính lễ! Nói không dễ nghe một chút, ông ta không còn sống được bao lâu, chờ ông ta đi rồi, không phải tất cả tài sản sẽ thuộc về ngươi sao? Đồ ngốc nhà ngươi, điều kiện tốt như vậy, ngươi đi chỗ nào kiếm được hả? Ngươi..."
"Ngươi mau cút! Cút đi!"
"..."
Dư Thanh Trạch ở một bên xem, ban đầu hắn vẫn còn hơi do dự, nhưng hiện tại thì rất ngạc nhiên.
Nam nhân trung niên kia nói chuyện thật khó nghe, còn nói ra hết ý nghĩ trong đầu. Ở ngay trước mặt người ta, mà chọn trúng vết sẹo đau nhất của người ta, trực tiếp đâm vào. Hơn nữa, ở đây vẫn còn một người ngoài như hắn, thật là khiến cho người ta không thể sinh nổi thiện cảm.
Trong mắt Dư Thanh Trạch, Thường Nhạc không thể nói tuy có chút bất tiện, nhưng không phải là không thể sống tốt được. Còn vấn đề mặt mày hốc hác? Cũng không phải là chuyện gì lớn, nam nhân mà, để ý tướng mạo như vậy làm gì, năng lực và phẩm hạnh mới là những điều quan trọng nhất. Hơn nữa, dù da của Thường Nhạc có hơi đen, nhưng tướng mạo vẫn rất thanh tú, cũng không có... Khựng lại, hắn lại nhìn tóc mái dày được cắt ngang trên trán y.
Ánh mắt của hắn liếc qua tóc mái của Thường Nhạc, trong lòng nghi hoặc. Có điều, sự chú ý của hắn rất nhanh đã chuyển sang hai điểm kỳ quái trong lời nói của nam nhân trung niên kia.
Người cổ đại thành thân sớm vốn là chuyện bình thường, điều này Dư Thanh Trạch hiểu rõ. Nhưng mà, nốt ruồi mang thai là cái gì? Nó có liên quan đến việc sinh con lại là chuyện gì đây? Với lại, cái gì mà một hồi thì hán tử, một hồi thì ca nhi? Phân tích từ lời nói của nam nhân trung niên kia, có thể kết luận, Thường Nhạc có khả năng sinh con?! Nhưng bởi vì nốt ruồi mang thai của y có màu sắc ảm đạm, nên mới rất khó gả?
Thân là một nam nhân mà có thể sinh con?!
Dư Thanh Trạch hoang mang, hắn sâu sắc cảm thấy thế giới này rất có khả năng ẩn giấu một chuyện vô cùng quan trọng mà hắn chưa được biết.
Nam nhân trung niên hùng hổ rời đi, từ xa mà vẫn còn nghe thấy tiếng càm ràm của ông về hai huynh đệ Thường Nhạc, ông ta nói chẳng những bọn họ không có mắt, còn không biết thức thời.
Hai huynh đệ trầm mặc đứng tại chỗ một lúc, sau đó, Thường Nhạc vỗ vỗ vai Thường Hạo, làm vài động tác, hình như là y đang an ủi đệ đệ của mình.
Thường Hạo ngẩng đầu nhìn ca ca, muốn nói lại thôi, nhưng vài giây sau, nhóc lại cúi đầu, khàn giọng nói: "Ca! Ta không sao, ta đi thu hạt thóc đây." Nhóc nói xong, nhanh chóng nhặt lại cái bồ cào, tiếp tục thu hạt thóc.
Nam nhân trung niên vừa rồi chính là phu lang của thúc thúc của hai huynh đệ bọn họ, tên là Văn Lệ. Từ khi Thường Nhạc được mười lăm tuổi, không hiểu sao ông ta bắt đầu nóng lòng tìm đối tượng cho Thường Nhạc. Nhưng mỗi đối tượng mà ông ta tìm, toàn là những người vớ va vớ vẩn, không phải người già không lấy được phu lang thì chính là những người có phẩm hạnh không ra gì, hoặc là những người bị khiếm khuyết trên cơ thể, thật sự chẳng có người nào là đàng hoàng.
Lần nào Thường Nhạc cũng cự tuyệt, một mặt là bởi vì đệ đệ còn nhỏ, mặt khác là vì gia gia của bọn họ đã lớn tuổi rồi, thân thể không được khoẻ mạnh, nên y vẫn luôn không yên tâm. Với lại, tình trạng cơ thể của mình cũng là một trở ngại lớn, trong lòng Thường Nhạc tự hiểu. Mấy năm qua, y không còn cân nhắc đến hôn sự của mình nữa, y chỉ muốn chăm sóc thật tốt cho gia gia và đệ đệ, cùng người nhà sống hạnh phúc bên nhau.
Nhưng cho dù y đã cự tuyệt, Văn Lệ vẫn không dừng lại, ông vẫn tiếp tục chạy khắp nơi tìm mấy mối hôn sự vớ vẩn về cho y.
Ban đầu, y còn cho rằng Văn Lệ là vì muốn tốt cho y, nên y rất cảm kích. Sau này, y và đệ đệ tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của Văn Lệ và thúc thúc, mới biết thì ra là Văn Lệ còn có mục đích khác.
Thường Nhạc nhìn đệ đệ, khẽ thở dài. Định vào nhà bếp tiếp tục nấu cơm, trong lúc quay đầu, y bỗng đối diện với ánh mắt của Dư Thanh Trạch.
Thường Nhạc:...
Dư Thanh Trạch: "..."
Khoảnh khắc này, khiến cho cả hai có hơi lúng túng. Vì dù sao, chẳng có ai muốn để cho người khác nhìn thấy tai nạn xấu hổ của mình.
Thường Nhạc sửng sốt, sau đó, y