Editor: Aubrey.
Quả nhiên, sáng hôm sau, bọn họ vừa mở quán, Lưu lão bản đã tràn đầy năng lượng bưng một cái mâm dùng lồng đậy lại, đi tìm Dư Thanh Trạch.
Dư Thanh Trạch nhướng mày, hỏi: "Lưu lão bản, ngươi làm ra rồi sao?"
Lưu lão bản gật đầu, nói: "Ngươi nhìn xem."
Dư Thanh Trạch mở lồng ra, từng cái bánh ướt chỉnh tề đặt trên mâm, bọn họ đã làm được rồi, vẫn còn nóng hổi.
Dư Thanh Trạch thở dài: "Ta biết không có gì có thể làm khó được Lưu lão bản."
Lưu lão bản thành công làm ra bánh ướt, trong lòng vô cùng cao hứng, nhưng trên mặt vẫn duy trì biểu tình nghiêm túc, khiêm tốn đáp: "Chỉ là tự nhiên nghĩ ra thôi, không thể ngờ được, hoá ra cách làm là như vậy."
"Vậy là quán mì của ngươi đã có thể cho ra món ngon bậc nhất rồi, rất tốt." Khoé miệng của ngươi còn đang cong kìa, lộ hết cảm xúc ra rồi, còn giả bộ gì nữa?!
Lưu lão bản lắc đầu: "Ta không bán bánh ướt."
Dư Thanh Trạch nhướng mày.
Lưu lão bản nói: "Ta chỉ muốn biết cách làm như thế nào thôi, không phải muốn cướp việc làm ăn của ngươi. Huống chi, ngươi còn dạy cho ta không ít cách xào mì."
Không nhìn lầm người, Dư Thanh Trạch cười đáp: "Vậy thì cảm ơn Lưu lão bản."
Lưu lão bản lắc đầu: "Ta nên nói lời cảm ơn với ngươi mới đúng."
Bên kia, sau khi Dư Thanh Trạch bọn họ đi rồi, Thường gia gia mới đặc biệt đến nhà tiểu nhi tử của mình một chuyến, Thường Thắng.
Mới vừa vào sân, Thường gia gia thấy Thường Thắng đang khập khiễng đi ra, trên tay còn ôm một thùng cám, xem ra là vừa cho heo ăn.
"Cha?" Thường Thắng thấy cha mình, kinh ngạc hỏi: "Sao người lại đến đây?"
Thường Thắng rất hiểu cha của mình, nếu không có chuyện gì thì ông sẽ không đến.
Thường gia gia gật đầu, nhìn một vòng, hỏi: "Văn Lệ và con của con đâu?"
"Văn Lệ đi cắt cỏ, Nguyệt ca nhi đi giặt y phục, còn Thuận Tử thì đi theo Đại Giang ra bến tàu dọn hàng rồi." Thường Thắng đặt thùng cám xuống, đi rửa tay, đến nhà bếp lấy một cái ghế đẩu đặt dưới mái hiên, nói: "Cha, người ngồi đi."
Thường gia gia ngồi xuống, hỏi: "Sao Thuận Tử lại đi dọn hàng? Không phải trước kia Văn Lệ không cho nó đi sao?"
Thường Thắng cũng ngồi xuống bên cạnh cha của mình, đáp: "Đã hai mươi mốt rồi, không tự đi làm kiếm tiền tích góp, thì đừng hòng lấy phu lang."
Thường gia gia gật đầu: "Sớm nên như vậy, không tự kiếm tiền, chẳng lẽ còn chờ tiền rơi từ trên trời xuống? Hồi đó ta đã nói với Văn Lệ, không nên quản con cái chặt như vậy, con cũng thật là, ngay cả phu lang của mình cũng không quản được. Cái miệng của nó gây ra không biết bao nhiêu chuyện phiền phức, suốt ngày chỉ lo đi hóng chuyện, còn làm phiền Tiểu Nhạc, nếu không phải vì nể mặt hai đứa cháu, ta đã dạy dỗ nó một trận rồi."
Thường Thắng xấu hổ đáp: "Tại con vô dụng, không kiếm được tiền, là con sai."
Thường gia gia thở dài, nhìn tiểu nhi tử của mình, ông vô cùng đau lòng: "Chân của con đã tàn rồi, mắt và tâm của con không thể tàn theo. Dù sao cũng đã qua mười mấy năm, con thử mở lòng lại xem sao, trước kia con đâu có như vậy..."
Thường Thắng nghe ông nói, chỉ yên lặng cúi đầu, không có ý định ngẩng đầu.
Lúc này, Văn Lệ vừa đi cắt cỏ cho heo về, thấy Thường gia gia đang ở nhà, ông kinh ngạc hỏi: "Ai da! Cha, sao người lại ở đây? Có việc gì sao?"
Thấy Văn Lệ đã trở lại, Thường gia gia thở dài, phất tay nói: "Ngươi để cỏ cho heo ở đó đi, rồi lại đây, ta có chuyện cần nói với hai người."
Văn Lệ đặt cỏ xuống đất, kéo một cái ghế ngồi xuống, hỏi: "Chuyện gì? Có phải Dư Thanh Trạch đã vừa ý Nguyệt ca nhi rồi không?"
Vừa nghe lời này, Thường gia gia lập tức giận sôi máu, cả giận nói: "Ngươi đừng đánh chủ ý lên người A Trạch nữa, mất mặt như vậy chưa đủ xấu hổ à?"
Văn Lệ không phục, nói: "Có gì đâu mà mất mặt? Người khác đi làm mai, vậy tại sao Nguyệt ca nhi không được?"
Thường gia gia tức giận đáp: "Nguyệt ca nhi, Nguyệt ca nhi. Nguyệt ca nhi bị ngươi dưỡng thành cái dạng gì rồi? Trong lòng không thấy xấu hổ sao?"
Văn Lệ lầm bầm: "Không phải bây giờ con đang dạy nó sao? Không sửa tính cho nó, chẳng lẽ để cho người khác sửa?"
Thường gia gia tức khó thở, nói: "Hai năm trước ngươi cũng nói như vậy! Bây giờ thì sao? Nguyệt ca nhi bị các ngươi dưỡng hư rồi!"
Văn Lệ nghe vậy, tức giận, ủy khuất nói: "Con dưỡng hư nó hồi nào? Con phải trải qua *cửu tử nhất sinh mới sinh được nó ra, thiếu chút nữa là không giữ được, đau một chút không phải là đau sao?"
*cửu tử nhất sinh: ở trong hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm.
Nói đến chuyện này, trong nhất thời, Thường gia gia không biết nên đáp lại như thế nào, chỉ có thể nói: "Có ai đau giống ngươi không? Bị dạy hư như vậy rồi, sao này ai dám lấy? Nếu Thường Thuận cưới về một ca nhi giống như Nguyệt ca nhi, ngươi có đồng ý không?"
Nghe vậy, Văn Lệ hiếm thấy mà trầm mặc.
Thật lâu sau, Thường Thắng mới nhẹ giọng hỏi: "Cha, người đến đây có chuyện gì?"
"...Cũng tại các ngươi chọc tức đến hồ đồ, xém chút nữa quên chính sự!" Thường gia gia tức giận nói, sau đó mới nói tiếp: "Là chuyện như vầy, hiện tại việc làm ăn của A Trạch có quá nhiều việc cần làm, không thể lo hết được. Nó muốn giao cho các con làm bánh ướt, các con có muốn nhận hay không? Nếu không nhận, ta sẽ tìm người khác."
Nghe Dư Thanh Trạch tìm người làm bánh ướt, cặp mắt của Văn Lệ sáng lên, hỏi: "Làm như thế nào? Làm rồi có trả tiền công không? Hay là sao?"
Thường gia gia liếc Văn Lệ, nói tiếp: "Giao cách làm cho các con, các con tự mua bột mì về làm, nó chỉ mua thành phẩm của các con thôi, vậy các con có làm không?"
Văn Lệ suy nghĩ thật nhanh, lại hỏi: "Một cân bột mì có thể làm được bao nhiêu cái bánh ướt? Có thể kiếm được mấy văn?"
Thường gia gia nhíu mày: "Cái này ta không rõ lắm, A Trạch nói mỗi cân làm bánh ướt, đại khái có thể kiếm được hai ba văn tiền, còn tuỳ vào trình độ của các con. Mỗi ngày, quán ăn vặt cần khoảng ba mươi đến bốn mươi cân bánh ướt, nếu các con chịu nhận, một tháng sẽ kiếm được khá nhiều."
Tròng mắt của Văn Lệ xoay chuyển, hỏi: "Vậy được, bọn con làm!"
Thường gia gia thấy vậy, không biết ông đang nghĩ gì, chỉ cảnh cáo trước: "Văn Lệ, ta cảnh cáo ngươi, không nên có mấy tâm tư không đàng hoàng. Dư Thanh Trạch là một người có bản lĩnh, nếu ngươi an phận làm, sau này Dư Thanh Trạch còn mối làm ăn nào khác sẽ giao cho ngươi. Nhưng nếu ngươi gây chuyện, sau này muốn đi theo kiếm tiền? Cứ nằm mơ đi."
Văn Lệ cười nói: "Aiz! Cha, người nghĩ đi đâu vậy? Sao con có thể có tâm tư gì chứ, người suy nghĩ nhiều rồi."
Thường gia gia tức giận nói: "Hừ! Hôm nay ta đến đây chỉ nói vậy thôi, bây giờ ta giúp các con, nếu các con không biết quý trọng, làm hỏng thanh danh của người ta. Sau này, cho dù Dư Thanh Trạch có nguyện ý cho các con làm việc, ta cũng không đồng ý đâu!"
Văn Lệ biến sắc, vội nói: "Cha, người không thể chỉa khuỷu tay ra ngoài như vậy được, Dư Thanh Trạch là người ngoài."
Thường gia gia phẫn nộ nói: "Một người ngoài mà còn đối xử với Nhạc ca nhi tốt hơn ngươi, ngươi còn mặt mũi nói vậy sao?! Ta nói cho ngươi biết, sau này ngươi còn gây phiền phức cho Tiểu Nhạc, thì đừng hòng làm bánh ướt nữa!"
Văn Lệ thấy lão nhân thật sự giận, vì để sau này có thể kiếm tiền, ông nhanh chóng nói: "Ai da! Được rồi, được rồi mà cha, con không tìm nó nữa là được. Cơ mà, có muốn tìm cũng tìm không được."
"Ngươi còn muốn tìm?!"
"Không tìm, không tìm!"
Thường gia gia trừng mắt nhìn Văn Lệ, nói: "Tóm lại, cho ngươi cơ hội lần này, cũng là cơ hội cuối cùng. Nếu muốn thì lo mà thành thật kiếm tiền đi, tự thu xếp cho tốt."
Nói xong, Thường gia gia không đợi Văn Lệ nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.
Buổi tối, Dư Thanh Trạch thấy đã khuya mà Thường gia gia vẫn chưa về phòng ngủ, hắn thấy Thường gia gia đang ngồi ở nhà bếp làm thuốc lá. Hắn đi tới, ngồi xổm xuống, hỏi: "Gia gia, sao ngài còn chưa ngủ? Trong lòng có tâm sự?"
Thường gia gia thở dài, đáp: "Không có việc gì, chỉ nhớ lại chút chuyện xưa, nên ngủ không được."
Dư Thanh Trạch nghĩ chắc là chuyện của thúc thúc Thường Nhạc, có lần hắn từng gặp thúc thúc của Thường Nhạc, ông ấy bị què một chân, hắn hỏi: "Chân của thúc thúc, sao lại bị què?"
Thường gia gia thở dài, nói: "Là vào thời chiến loạn năm đó, cũng là lúc Tiểu Nhạc xảy ra chuyện. Khi đó, ta cùng cha và A ma của Tiểu Nhạc đi cứu lão sao của nó, để cho phu phu Thường Thắng ở lại trông chừng bọn nhỏ. Không ngờ, bọn ta chỉ mới đi không bao lâu, Văn Lệ đã bị quân địch bắt đi, lúc đó nó đang hoài thai bốn tháng, Thường Thắng dặn ba đứa trẻ ở yên tại chỗ, còn nó thì đi cứu người, nhưng khi cứu được người rồi, nó lại bị bọn chúng đánh gãy một chân. Chờ bọn họ trở lại, chỉ thấy có một mình Thường Thuận đứng ở đó. Vậy nên, Thường Thắng vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn với đại ca của nó, nhiều năm như vậy, nó không dám tới căn nhà này, cũng không dám nhìn mặt Tiểu Nhạc."
"Sau đó, đứa trẻ trong bụng Văn Lệ cũng không giữ được, nguyên khí cũng bị hao tổn nghiêm trọng, đại phu nói có lẽ sau này không còn sinh con được nữa. Đến khi hoài thai Nguyệt ca nhi, lúc sinh còn bị khó sinh, thiếu chút nữa là một xác hai mạng, nên Văn Lệ mới cưng chiều Nguyệt ca nhi như vậy. Thường Thắng cảm thấy nó không bảo vệ được Văn Lệ và con, nên vẫn luôn tự trách, cho dù Văn Lệ đi gây chuyện, nó cũng không dám quản."
Lão nhân gia nói một hồi, hai mắt ươn ướt, ông giơ tay lau mắt, lại nói: "Aiz! Sao ta lại dưỡng ra một đứa con yếu đuối như vậy! Trước kia nó đâu có như thế này..."
Dư Thanh Trạch không ngờ còn có chuyện như vậy, hắn cảm thán: "Ra là vậy."
Bọn họ trầm mặc một hồi.
Đến khi cảm xúc của Thường gia gia khôi phục lại, ông nói: "A Trạch, hôm nay ta đã nói với bọn nó, nếu dám làm chuyện gì xấu thì sau này sẽ không giao việc cho bọn nó làm nữa. Trước mắt, ngươi cứ xem biểu hiện của bọn nó đi, nếu làm không tốt, ngươi không cần bận tâm đến ta, là do bọn nó tự chuốc lấy."
Dư Thanh Trạch gật đầu, vốn dĩ, hắn giao việc này cho bọn họ cũng là vì nể mặt Thường gia gia: "Con biết rồi, gia gia."
https://aubreyfluer.wordpress.com
Ngày hôm sau, xe lẩu Quan Đông chính thức khai trương.
Dư Thanh Trạch