Editor: Aubrey.
Dư Thanh Trạch và trưởng thôn nghe người này là Huyện thừa đại nhân, vội vàng hành lễ: "Thảo dân xin được gặp đại nhân."
Ba người gặp Huyện thừa đại nhân, cả ba sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau.
Không phải người kia nói chủ bộ đại nhân có nhiệm vụ khẩn cấp cần thương lượng với Huyện thừa đại nhân sao? Nhưng Huyện thừa đại nhân rõ ràng đang ở trước mặt bọn họ mà.
Lúc này, ba người đã kịp thời nhận ra, vậy là người kia lấy cớ lừa bọn họ, không biết đó là ý của chủ bộ, hay là người kia cố ý không cho bọn họ làm?
Huyện thừa trông trẻ hơn chủ bộ một chút, có lẽ chỉ khoảng ba mươi lăm, ba mươi sáu. Huyện thừa nhìn Lý Chính, thấy hơi quen, sau đó mới nhớ hình như là Lý Chính ở cùng thôn, hắn gật đầu, thuận miệng hỏi: "Không cần đa lễ. Các đồng hương tới huyện nha có việc sao?"
Lý Chính đáp: "Hồi đại nhân, thảo dân tới xử lý chuyện hộ tịch."
"Vậy đã làm xong chưa?" Nghe nói là xử lý hộ tịch, Huyện thừa nhìn trưởng thôn và Dư Thanh Trạch. Đến khi nhìn thấy Dư Thanh Trạch, hắn kinh ngạc, không khỏi đánh giá thêm vài lần.
Lý Chính ngẩng đầu, nói: "Hồi đại nhân, vẫn chưa làm xong. Trùng hợp chủ bộ đại nhân có việc, đi gấp nên không kịp gặp, ngày mai thảo dân sẽ quay lại."
Huyện thừa nghe chủ bộ không có mặt ở đó, nói: "Vậy sao, vậy không còn cách nào khác, ngày mai các đồng hương quay lại thêm một chuyến đi."
Lý Chính vâng một tiếng, Huyện thừa lập tức rời đi.
Ra khỏi nha môn, đi đến một góc hẻo lánh, Lý Chính kéo hai người qua một bên, nói: "A Trạch, có khả năng ngày mai ngươi phải chuẩn bị thêm nhiều bạc."
Trưởng thôn cũng nói: "Đúng vậy, rõ ràng chủ bộ đại nhân không ở cùng Huyện thừa đại nhân, cái cớ rõ ràng như vậy, phỏng chừng là không có ý tốt."
Dư Thanh Trạch cũng nghĩ như vậy, nhưng nếu bọn họ muốn thêm lợi, lẽ ra sẽ không cự tuyệt bạc của hắn. Nhưng hiện tại không biết tình hình như thế nào, chỉ có thể tiếp tục đi thêm một chuyến nữa.
"Đành vậy thôi."
Đi đến ngã tư đường, Dư Thanh Trạch nói với Lý Chính và trưởng thôn: "Lý Chính, trưởng thôn, ta phải đến chỗ Nhạc ca nhi nói một tiếng, chờ một lát chúng ta cùng về."
Lý Chính nói: "Ngươi cứ trở lại quán ăn vặt đi, ta thấy bọn họ đang rất bận, nếu ngươi không có việc gì thì ta và lão Dư về trước cũng được."
Dư Thanh Trạch vội nói: "Không có việc gì, ta chỉ đi nói một tiếng. Nói tối nay ta mời hai người đến nếm thử tay nghề của ta, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau về."
Lý Chính xua tay: "Chuyện này không vội, đợi hộ tịch làm xong rồi ăn cũng không muộn."
"Nhưng mà..."
Trưởng thôn cũng nói: "Không có việc gì, A Trạch, ngươi đi trước đi. Hộ tịch làm xong, ta và Lý Chính sẽ cùng nhau đến, hẳn là không tới hai ngày đâu."
Sự tình còn chưa làm xong, sao bọn họ có thể không biết xấu hổ đi ăn được?
Lý Chính nói: "Có lý đấy."
Dư Thanh Trạch bất đắc dĩ nói: "Vậy được rồi, vất vả hai vị phải đến đây một chuyến."
"Không có việc gì, bọn ta đi trước, ngươi đi làm việc đi."
Sau khi tách khỏi trưởng thôn và Lý Chính, Dư Thanh Trạch trở lại quán ăn vặt.
Thường Nhạc thấy Dư Thanh Trạch cau mày, lập tức hỏi hắn có phải sự tình không thuận lợi hay không.
Dư Thanh Trạch không muốn thấy Thường Nhạc lo lắng, chỉ đáp: "Ừ, buổi chiều chủ bộ có việc bận, ngày mai bọn ta lại đi."
Thường Nhạc nghe xong, y nghĩ chắc là có việc bận thiệt, nên không hỏi lại nữa, sau đó lại hỏi trưởng thôn và Lý Chính. Dư Thanh Trạch nói với y, trưởng thôn bọn họ đã về trước rồi, nói chờ hộ tịch làm xong sẽ đến nhà y ăn cơm.
Thường Nhạc hiểu, tiếp tục bận việc.
Không bao lâu sau, Lưu lão bản thấy Dư Thanh Trạch đang ở quán ăn vặt, ông sai nhi tử của mình mời hắn qua nếm thử món mới.
Dư Thanh Trạch đi qua.
Trước đó, Lưu lão bản không có thời gian làm mì bào nước và khô cho Dư Thanh Trạch ăn. Mấy ngày nay, buôn bán quá bận, bọn họ vẫn không thể làm mì bào, nhân lúc hiện tại khách đang ít, bọn họ lập tức đi nấu thử.
"Hừm... Nước canh thì không có vấn đề, còn cái này thì xào hơi lâu, có hơi dính, nên bớt thời gian xào lại." Dư Thanh Trạch nếm xong, nói.
Lưu lão bản bọn họ nghe vậy, nhớ kỹ.
Dư Thanh Trạch nói xong, không nói gì nữa, chỉ nhíu mày suy nghĩ vài chuyện.
Thấy hắn hôm nay có tâm trạng không vui, Lưu lão bản hỏi: "Nghe nói buổi sáng ngươi ra ngoài làm việc, sự tình không thuận lợi sao?"
Dư Thanh Trạch gật đầu, nói: "Hôm nay đi huyện nha, buổi sáng vốn dĩ rất thuận lợi. Nhưng buổi chiều chủ bộ lại tránh mặt, không thấy đâu, nên vẫn chưa làm xong."
Vừa nghe là chủ bộ, Lưu lão bản đột ngột đập mạnh lên bàn, tiếng vang rất lớn, ông tức giận nói: "Chắc chắn là lão Vương Đại Bàn kia giở trò quỷ!"
"Ai da, cha của con ơi, người la to như vậy, đừng để cho người khác nghe thấy chứ." Lưu lão đại hoảng sợ chạy đi mở cửa nhà bếp nhìn ra bên ngoài, xem có ai chú ý đến bên này không.
Dư Thanh Trạch cũng bị hoảng sợ, nghe Lưu lão bản nói, hắn mới nhớ tới chuyện lần trước gặp Lưu lão bản và Vương lão bản cãi nhau ở cửa hàng lương thực, hắn vội hỏi: "Lão ca, vậy chủ bộ đại nhân và Vương lão bản có quan hệ gì?"
Lưu lão bản đặt mông ngồi xuống, nói: "Chủ bộ là đệ đệ của phu lang nhà hắn."
Dư Thanh Trạch: "..." Khó trách!
Lưu lão bản thở dài, nói: "Tên Vương Đại Bàn kia ỷ có *tiểu cựu tử là chủ bộ huyện nha, trước kia từng gây chuyện với mấy quán mì khác, lão bản mấy quán mì đó không dám đắc tội hắn, ăn khổ cũng không dám hé răng, cuối cùng phải đổi nghề. Lại nói tiếp, quán mì này của ta, nếu không phải ca tế của ta là bằng hữu của Đại thiếu gia Thái gia, chỉ sợ cũng đã sớm không trụ được."
*tiểu cựu tử: em vợ.
Dư Thanh Trạch lại hỏi: "Vậy còn hai quán mì trên đường cái là?"
Lưu lão bản nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Có thể mở được cửa hàng trên con đường này, ít nhiều gì cũng có vài quan hệ, nếu không đã sớm bị người khác đuổi đi rồi. Những cửa hàng trên con đường này, một khi muốn khai trương, phải khơi thông một vài quan hệ trước. Nếu không, bọn họ sẽ không thể làm ăn tốt được, hoặc chỉ có thể làm chút buôn bán nhỏ ở vài con hẻm nhỏ. Trước kia, việc làm ăn của nhà ta rất nhỏ, nên chỉ có thể buôn bán trong hẻm, buôn bán cũng không tốt. Sau này, nhờ ca tế giúp gia đình ta có được quán mì này, còn nằm ngay mặt tiền. Aiz! Ít nhiều gì cũng nhờ nó..."
"..." Dư Thanh Trạch thở dài, nói: "Ta còn định mở một tiệm ăn vặt ở khu phố này."
Lưu lão bản lại gần hắn, nhỏ giọng nói: "Chỉ cần ngươi tiếp tục giữ vững quan hệ với Thái phủ, dù ngươi muốn mở quán ăn vặt hay tiệm ăn vặt, Vương Đại Bàn kia cũng không dám động tới ngươi. Ít nhất, hắn sẽ không dám gây chuyện với ngươi nữa, những người khác cũng phải nể mặt mũi của Thái gia."
Dư Thanh Trạch than nhẹ, nói: "Cảm ơn lão ca đã chỉ điểm, đành như vậy thôi."
"Nói đến cái này, Vương Đại Bàn cũng biết quan hệ của ngươi và Thái phủ, vậy tại sao còn làm khó dễ ngươi?"
Dư Thanh Trạch lắc đầu: "Ta cũng không rõ, hay là... Ông ta muốn cho ta chút giáo huấn?"
Lưu lão bản: "..."
"Có điều, việc này cũng chưa đến mức bất đắc dĩ, ta sẽ tự giải quyết. Ta cũng không muốn làm phiền Thái phủ, dù sao, thiếu nhân tình người ta cũng không có gì tốt."
Lưu lão bản vô cùng tán thành.
Bên kia, sau khi Huyện thừa đi vào nha môn, đến thư phòng của mình, nhìn người ngồi trong phòng của hắn đang thong thả uống trà đọc sách, hắn hỏi: "Thì ra ngươi đang ở đây, lúc nãy ta có gặp vài người đến tìm ngươi làm việc, thấy ngươi không đến nên về rồi."
"Đại nhân, ngài đến rồi." Chủ bộ thấy Huyện thừa đến, nhanh chóng đứng dậy, nghe hắn nói gặp vài người, trong lòng căng thẳng, ông thuận miệng tìm một cái cớ giải thích: "Buổi chiều hạ quan vẫn luôn ở bên này chờ ngài, muốn cùng ngài thương lượng về chuyện thu hoạch và thuế má năm nay."
Huyện thừa nhìn ông, nhướng mày hỏi: "Ồ? Ta ở đối diện, ngươi có nhất thiết phải chờ ta ở đây không?"
Chủ bộ cúi đầu đáp: "Hạ quan sợ làm việc quá mức tập trung mà không thấy đại nhân."
Huyện thừa cười nhạo, sau đó hỏi: "Mấy người kia tới đây làm gì?"
Chủ bộ đáp: "Hồi bẩm đại nhân, buổi sáng có mấy người tới để xử lý chuyện mua ruộng và nhập tịch, hạ quan nghĩ, hẳn là bọn họ."
"Người muốn nhập tịch là thanh niên trẻ tuổi kia?"
Chủ bộ đáp: "Vâng."
"Nhập tịch không có mộc bài?"
"Vâng."
"Họ Dư?"
"Vâng."
Nghe vậy, trong lòng Huyện thừa nhảy dựng, hỏi: "Chủ bộ, ngươi có biết dạo gần đây trên phố Bắc Đại có một quán ăn vặt rất nổi danh không?"
Chủ bộ nghe vậy, ngẩng đầu đáp: "Có nghe qua." Phu lang nhà ông còn mua đồ ăn ở đó về, ông đã ăn thử, mùi vị quả thật rất ngon.
Huyện thừa lại hỏi: "Vậy ngươi có biết lão bản của quán ăn vặt đó tên họ là gì không?"
Chủ bộ lắc đầu: "Cái này thì chưa để ý."
Huyện thừa tiếp tục nói: "Vậy ngươi có biết, gần đây có tin đồn bệnh lạ của Nhị thiếu gia Thái gia đã có chuyển biến tốt, là ai trị hết cho hắn không?"
Chủ bộ tiếp tục lắc đầu, trong lòng dâng lên dự cảm không lành.
Huyện thừa nhìn ông, dừng câu chuyện, chuyển đề tài khác: "Thu hoạch vụ mùa và thuế má năm nay, Huyện lệnh đại nhân cũng rất