Trans: Hồng Anh
Beta: Yam
Mỗi lúc như này, Nhạc Quỳnh Quỳnh đều có thể cảm nhận được sâu sắc Ninh Tây Cố trẻ đến mức nào, giống như cậu có tinh lực không bao giờ hết vậy, dục vọng nóng lên như muốn thiêu đốt toàn bộ cơ thể.
Sau khi làm xong, Ninh Tây Cố còn ôm cô đi tắm.
Thân hình cao lớn, bờ vai vững chắc của Ninh Tây Cố vào lúc này đem lại cho cô cảm giác rất an toàn, cậu có thể ôm cô lên một cách vô cùng nhẹ nhàng.
Nhạc Quỳnh Quỳnh không muốn động đậy.
Ninh Tây Cố đổ nước vào bồn tắm, thả muối tắm vào, ôm người để vào bồn, đến mũ tắm cũng giúp cô đội ngay ngắn lên.
Nhạc Quỳnh Quỳnh dựa vào trong lòng cậu, mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Cô cùng những người khác đều có cảm giác ranh giới rất rõ ràng, ban đầu với bạn trai nhỏ của mình cũng vậy, nhưng không biết từ bao giờ đã trở nên mờ nhạt, để mặc Ninh Tây Cố chăm sóc cô, cô cũng cảm thấy rất thoải mái.
Ninh Tây Cố vừa ngồi xuống đã ôm lấy cô, dựa đến từ phía sau, đặt má áp lên bên cạnh trán, giống như sợ cô sẽ chạy đi vậy, ngược lại lại chẳng có ý tục tĩu nào cả.
Có lẽ cậu không nhận ra, bất tri bất giác ôm càng ngày càng chặt, có hơi ghìm.
Nhạc Quỳnh Quỳnh cảm thấy không thở được, tức giận nói: “ Cậu buông lỏng một chút, chị sắp ngạt thở tới nơi rồi đây này.”
Ninh Tây Cố buồn bực phát ra một tiếng “Ò”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nghe thấy giọng điệu của cậu có chút phiền muộn, hỏi: “Cậu sao đấy? Cậu phiền não cái gì chứ? Chị còn chưa phiền não đây này.”
Ninh Tây Cố thở dài một tiếng, ngập ngừng một lúc mới hỏi: “Vậy chúng ta đây là không phải chia tay đúng không?”
Cậu cảm thấy Nhạc Quỳnh Quỳnh không phải là không làm ra được, lâu như vậy rồi, có lúc cậu cũng không thể nhìn thấu được quy tắc làm việc của Nhạc Quỳnh Quỳnh, nói đến việc đang tức giận đi, nhìn có vẻ thì thực sự đang tức giận nhưng vẫn là tình nguyện ngủ cùng cậu.
Rốt cuộc cô ấy đang nghĩ gì chứ? Hình như cô ấy chỉ cần cảm thấy thoải mái là đủ rồi, nói không chừng ngày mai cậu lại bị đá tiếp.
Cậu thậm chí còn hoài nghi có phải Nhạc Quỳnh Quỳnh đang an ủi bản thân mình hay không, như vậy là để cậu không làm lớn chuyện, cô ấy có thể thẳng thừng chia tay với cậu.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nghe thấy vậy, đến mắt cũng không mở, di chuyển ra phía sau, tự tìm một vị trí thoải mái, dựa trên vai của cậu: “Cách nghĩ của cậu cũng khá mới lạ đó, chị còn không nghĩ tới… Chị cảm thấy không chừng cũng có thể đó.”
Ninh Tây Cố xém chút là phun ra máu, cậu thật sự là tự mình đào hố rồi nhảy xuống: “Thôi, coi như em chưa hỏi vậy.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh rất buồn cười, làm Ninh Tây Cố nhận thua như vậy cô rất vui.
Ninh Tây Cố là người thanh cao lại hiếu thắng, lần trước còn nói bóng nói gió hỏi cô, nói so với những người bạn trai trước kia của cô, biểu hiện của cậu như thế nào? Ban đầu Nhạc Quỳnh Quỳnh còn không phản ứng kịp, nói một hồi mới phát hiện ra đều là những chuyện không thích hợp để trẻ em nghe, cô không còn cách nào khác, chỉ nói cũng được, lúc đó Ninh Tây Cố vô cùng không phục.
Nhưng mà, một cậu con trai chỉ mới hai mươi tuổi, không phục cũng có vốn để không phục.
Hai người tùy tiện nói vài câu, Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng không đàng hoàng được bao nhiêu, cứ chọc ghẹo Ninh Tây Cố.
Bây giờ cô mới tỉnh một chút, nằm trong lòng của Ninh Tây Cố nghịch điện thoại, lướt xem tin tức.
Buổi dạ tiệc này cô ăn chực rất đáng, không cần tốn tiền marketing cũng có thể kiếm được không ít lưu lượng.
Hai ngày gần đây lượng fan tăng lên mười mấy vạn, cô vui vẻ nói: “Thật tốt, thật tốt, vốn dĩ định qua vài ngày nữa sẽ ra mắt sản phẩm mới, nhân lúc bây giờ nhiệt độ vẫn còn nóng đưa lên luôn, nhất định kiếm được rất nhiều tiền đó.”
Ninh Tây Cố không nói nên lời, có lúc cảm thấy cô rất thông minh, cũng có lúc cảm thấy cô thật khờ khạo: “Chị chỉ nghĩ đến việc bán mấy bộ quần áo này thôi sao? Cơ hội tốt như này…”
“Làm sao? Hay là chị phải nhân cơ hội này để trở thành minh tinh?” Nhạc Quỳnh Quỳnh không nói nên lời: “Chị hiện tại tự do tự tại như này, cảm thấy rất tốt.
Hơn nữa, chị có thể làm minh tinh với khả năng này sao? Dựa vào ngũ âm không đủ, hay là kỹ năng diễn xuất nửa mùa này.”
Ninh Tây Cố ngạc nhiên, sững sờ một lúc lâu, lại hỏi: “Hóa ra chị cũng biết ngũ âm và kỹ năng diễn xuất dở tệ của bản thân hả?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh không hề ngại ngùng chút nào, cây ngay không sợ chết đứng đáp: “Biết chứ.
Chị cũng đâu có mù và điếc đâu.”
Ninh Tây Cố hỏi: “Vậy lúc chị đi hát karaoke độc chiếm mic hay đi quay phim, em cũng chẳng thấy chị ngượng ngùng.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh mặt dày nói: “Đi karaoke hát hò là vì muốn thả lỏng tâm trạng, hát tệ thì có sao đâu.
Còn quay phim, chị chỉ quay video ngắn, chắp vá một chút là được, chẳng có vấn đề gì.” Cô vừa nói, vừa xem những bài post trên diễn đàn, nhìn thấy ảnh đẹp của bản thân thì đưa cho Ninh Tây Cố xem, ép cậu phải khen mình.
Ninh Tây Cố nhìn cô tự tìm vui vẻ, một lúc sau cảm thấy tâm trạng cũng bị lây nhiễm mà tốt lên.
Nhạc Quỳnh Quỳnh đưa cho cậu xem vài mẩu chuyện cười trên mạng, đúng là rất buồn cười, cậu cũng cười theo luôn, cười mãi cười mãi, cậu lại cảm thấy càng không an tâm.
Hai người họ đang giận dỗi muốn chia tay, thế mà vẫn còn cười, rốt cuộc Nhạc Mỹ Lệ có đặt cậu vào trong lòng không.
Cậu nghĩ, Nhạc Mỹ Lệ nói ngày mai lại tiếp tục chiến tranh lạnh.
Ngày mai là lúc nào chứ? Bây giờ đã qua 12 giờ rồi, làm cậu không tránh khỏi ôm tâm lý ăn may, lại nghĩ, cũng có thể là chỉ sau khi mặt trời mọc chăng.
Nhiệt độ nước lạnh dần, Nhạc Quỳnh Quỳnh nói: “Sắp ngâm đến nhăn nheo cả rồi, đi ngủ thôi, đi ngủ thôi.”
Ninh Tây Cố do dự trong lòng: “Em vẫn còn chuyện muốn nói với chị.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh không phản đối hỏi: “Chuyện gì? Vậy cậu nói nhanh lên, ngày mai chị còn phải đi làm nữa.”
Thực ra Ninh Tây Cố muốn nói với cô, sở dĩ cô có cơ hội tham gia dạ tiệc đó đều là do bố cậu làm, mục đích là để cho Nhạc Quỳnh Quỳnh biết được gia thế của cậu, nhưng cậu lại cảm thấy giống như mách lẻo vậy, quá ấu trĩ rồi.
Trong đầu của cậu rất loạn, luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói ra thành lời.
Hai ngày qua cậu suy nghĩ rất nhiều, sự việc hoàn toàn khác với những gì cậu nghĩ, tại sao tính hư vinh và tham tiền của Nhạc Quỳnh Quỳnh có thể bị chọc tức biến thành như thế này rồi? Cậu biết có thể là Nhạc Quỳnh Quỳnh đang cố tình lạc mềm buộc chặt, hoặc là đang thử bắt chẹt cậu, nhưng cũng có thể là thật lòng thích cậu mới tức giận như này.
Mà cậu lại quá thận trọng, không có cách nào đặt cược vào khả năng cô ấy thích cậu.
Cậu biết, điều cấm kị nhất khi đối phó với Nhạc Quỳnh Quỳnh chính là nghĩ quá nhiều, nhưng đây chính là tính cách của cậu.
Càng phân tích càng hoảng loạn.
“Em đang tìm cách giải quyết…” Ninh Tây Cố