Tác giả : Thời Bất Đãi Ngã
Edit: Tử Hầu bà bà
Chương 62
Tề Quân Hữu vẫn nghĩ chính mình hiểu Tề Quân Mộ, cho dù người này là Hoàng đế thì hắn nghĩ tính tình này vẫn giống như trước. Trong mắt Tề Quân Hữu, Tề Quân Mộ luôn là một người vô cùng rập khuôn và cố chấp.
Khi còn bé bọn họ đọc sách với nhau, Tề Quân Mộ cũng không phải kiểu xem qua là nhớ. Cho nên đứa em trái này dùng cách ngu ngốc nhất tốn rất nhiều thời gian để học thuộc lòng, đọc một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần…
Thái hậu khi đó rất nghiêm khắc với Tề Quân Mộ, y không thuộc sẽ bị Thái hậu quở trách không chút lưu tình. Trong cung nhiều người đều biết, tam hoàng tử đọc sách khắc khổ, ngọn đèn dầu trong cung thắp đến bình minh.
Là hoàng tử bị người ta đánh giá đọc sách khắc khổ ở mức độ nào đó cũng có thể nói không được coi trọng. Tề Quân Hữu rất thông minh, hơn nữa mẫu phi tự mình dạy bảo cẩn thận tỉ mỉ, chính bản thân hắn chưa từng phiền não như vậy.
Đôi khi Tề Quân Hữu cảm thấy đứa em trai này thật đáng thương, nếu như hắn bị người ta bức bách như vậy có khi không chịu nổi từ sớm rồi.
Tề Quân Mộ khá tốt, mặc dù dùng phương pháp đúng hay không thì lão sư nói gì y cũng có thể bắt kịp, nhưng suy nghĩ không linh hoạt, nói chuyện khá thẳng thắn, không ai thích nổi.
Ngẫu nhiên gặp cơ hội tâm trạng Cảnh đế tốt thì sẽ hỏi bọn họ mấy câu liên quan trong Kinh Thi, ngay cả Tề Quân Yến cũng sẽ nghĩ cách thốt lên những câu chữ liên quan đến Đại Tề, ca tụng Cảnh đế là Hoàng đế tốt là người cha tốt.
Tất nhiên đến lượt hắn không cần phải nói, mỗi lần đều biểu hiện học thức một cách hoàn mỹ của bản thân liền được Cảnh đế khen ngợi.
Đến lượt Tề Quân Mộ thì ngược lại, trong sách có ý thế nào thì y sẽ nói như thế, dù là một số bài thơ tình không nên liên quan đến tuổi tác của họ, y vẫn bất ngộ nói theo lý thuyết, không có một chút uyển chuyển tế nhị nào.
Mỗi lần Tề Quân Mộ trả lời xong, Cảnh đế sẽ lạnh lùng nhìn bọn họ, không nói hai lời lập tức rời đi. Tuy rằng chưa từng vì vậy mà nghiêm phạt bọn họ nhưng lại khiến cho bọn họ kinh hồn táng đảm một trận.
Tề Quân Mộ chính là như vậy, nếu y phạm phải lỗi lầm thì bản thân y sẽ luôn là người đầu tiên thừa nhận, nhưng nếu không phải lỗi của mình thì có đánh chết cũng không nhận.
Mỗi lần Thái hậu nghe thấy Tề Quân Mộ lại khiến Cảnh đế tức giận đều hoảng sợ khủng khiếp, sau đó càng nghiêm khắc hơn với Tề Quân Mộ.
Khi đó Tề Quân Hữu đã cảm thán trong lòng, hắn có đứa em trai thật ngu ngốc.
Sau này đứa em trai ngu ngốc này trở thành Hoàng đế, có một khoảng thời gian Tề Quân Hữu vô cùng khó chịu trong lòng. Ở sâu trong tâm cảm thấy y thật sự không xứng, làm việc cứng nhắc, có một số chuyện sẽ không mở một mắt nhắm một mắt cho qua, mọi chuyện đều quan tâm, không hề có tài làm Hoàng đế.
Tề Quân Hữu cũng không phải có ý nghĩ ác ý nhưng Tề Quân Mộ làm như vậy e rằng sẽ làm Hoàng đế không được lâu.
Bởi vì chỉ cần có người phạm sai lầm ở trước mặt thì y sẽ không nể tình, giống như hồi bé. Nhưng y làm không được như Cảnh đế, bởi vì Cảnh đế lên ngôi là dựa vào chính mình giẫm lên máu của kẻ khác dựa vào xương cốt chất chồng dưới chân, Tề Quân Mộ chỉ dựa vào sự ủng hộ của bên Ngoại.
Đương nhiên, nếu hắn đăng cơ cũng chỉ có thể dựa vào bên Ngoại, chỉ là hắn sẽ không trở thành minh quân mọi chuyện đều công bằng như Tề Quân Mộ.
Nhìn suốt chiều dài lịch sử, minh quân cũng có lúc hồ đồ.
Nước quá trong ắt không có cá, mặc dù một Hoàng đế quá anh minh, quá mức không dung được một hạt cát cũng không phải là chuyện tốt.
Tề Quân Hữu đã định, khi Tề Quân Mộ bị mọi người phản bội thì hắn sẽ xuất hiện như thế hoặc đổ thêm dầu vào lửa ra sao.
Kết quả không đợi đến ngày đó, Tề Quân Mộ trở nên không biết xấu hổ.
Đối với đứa em trai Tề Quân Chước càng ngày càng yêu thương, còn đối với hai người anh trai là hắn và Tề Quân Yến là thái độ khinh thường không giống như trước đây.
Nhất là hành trình đến Thanh Châu, Tề Quân Hữu quả thật không muốn nhớ đến khoảng thời gian bị Tề Quân Chước theo dõi khiến hắn sau khi về kinh những lúc cởi quần áo liền nhớ tới thời gian ấy, nhìn người đẹp như hoa như ngọc mà suýt nữa “không được”.
Bởi vậy hắn vẫn luôn uất nghẹn trong lòng đối với Tề Quân Mộ.
Nhưng Tề Quân Mộ trước sau không để cho hắn có cơ hội phát tiết cơn giận này nên chỉ có thể kìm nén mà thôi. Thêm nữa, tính tình Tề Quân Mộ không giống khi xưa, hắn phải phòng bị trong lòng.
Cũng vì nguyên nhân gần đây hắn cực kỳ khiêm tốn yên tĩnh, bởi vì hắn muốn biết Tề Quân Mộ cuối cùng muốn gì, mỗi ngày nghĩ gì trong đầu. Qua vài ngày quan sát, hắn phát hiện Tề Quân Mộ thật sự không giống như trước kia.
Về phần không giống chỗ nào thì hắn không biết diễn tả thế nào, có thể là làm việc có phần không nắm bắt được, cũng có thể là không biết xấu hổ hơn.
Bởi vậy Tề Quân Hữu rất cẩn thận, lỡ như Tề Quân Mộ muốn lấy mạng của anh em bọn họ có lẽ là chuyện vô cùng có khả năng.
Chỉ là sự uất nghẹn trong lòng này bất chợt vẫn hay trồi lên vào giữa đêm khuya khiến Tề Quân Hữu trằn trọc không yên. Chung quy vẫn cảm thấy không cam lòng, cảm thấy chính mình vẫn không bằng một kẻ ngu ngốc hơn mình.
Gần đây hậu viện của vương phủ hắn không được yên tĩnh, hôm nay ồn ào tới trước mặt Hiền Thái phi.
Không biết vì sao Thái hậu nghe được chuyện này, nhất định đối với Hiền Thái phi chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, nói Chính phi Trắc phi của phủ Bình vương hắn không quy củ, còn đâu thể diện của hoàng gia, còn đâu thể diện của Cảnh đế.
Còn nói nếu Trắc phi còn không hiểu chuyện thì đổi người khác, cung nữ bên cạnh bà rất biết quy củ, đưa qua làm Trắc phi của vương phủ hắn còn dư sức. Lại có thể dạy dỗ thật tốt phi tử không hiểu quy củ giùm hắn.
Hiền Thái phi là Thái phi nên bị Thái hậu áp chế, tất nhiên sẽ không vì chuyện này mà tranh cãi cũng Thái hậu, với lại tiếp nhận chỉ sẽ biểu hiện Thái hậu chuyên chế, Hoàng đế ngang ngược.
Trong mắt bắt thế nhân hiểu rõ ràng sẽ nhìn nhận được ai đúng ai sai.
Không nói ngoài miệng nhưng trong đầu sẽ rất rõ ràng.
Điều này có lợi với bọn họ hơn, uy thế của Hoàng đế bị hạ thấp, sau này có vô số khả năng.
Nếu là trước đây, Tề Quân Hữu chắc chắn sẽ đồng lòng với Hiền Thái phi, bọn họ sẽ theo ý của Thái hậu và vô cùng khiêm nhường, nhận người vào quý phủ rồi cung phụng