Sau khi trở về phủ, Vân Hạc ngồi ở hậu viện suy nghĩ. Hắn suy nghĩ quá say sưa đến nỗi Diệp Tử đến gần cũng không phát hiện ra.
Mãi đến khi Diệp Tử ngồi xuống trước mặt hắn, hẳn mới đột nhiên phản ứng lại.
“Đệ lại đang suy nghĩ âm mưu quỷ kế gì à?” Diệp Tử trêu chọc nói. “Đệ thực sự không nghĩ đến chuyện hãm hại ai cả.”
Vân Hạc nhẹ nhàng lắc đầu: “Đệ đang đưa ra một quyết định quan trọng, nhưng có hơi do dự.”
Diệp Tử hơi ngạc nhiên: “Đệ còn có lúc do dự sao?” “Có chứ.”
Vân Hạc cười khổ, lúc này mới nói với Diệp Tử về chuyện quan trọng mà hắn đang suy nghĩ.
Hắn đang suy nghĩ có nên dâng phương pháp rèn hoa văn thép cho Văn đế hay không!
Đây cũng là vấn đề mà hắn luôn suy nghĩ sau khi rời khỏi Thẩm gia.
Hắn cũng nhận ra rằng chỉ dựa vào mấy thợ rèn kia, hiệu quả sản xuất quá thấp!
Dâng phương pháp rèn cho Văn đế, ít nhiều sẽ được ban thưởng, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc phổ biến vũ khí rèn từ loại vật liệu này, như vậy sẽ không có lợi cho việc tạo phản sau này của hắn.
Nhưng nếu không dâng lên, chỉ dựa vào mấy thợ rèn kia, trước khi hắn rời khỏi Hoàng thành, căn bản không thể rèn đủ vũ khí để trang bị cho binh lính trong phủ của hắn!
Muộn nhất hai mươi ngày nữa hắn phải rời khỏi Hoàng thành.
Cho dù mấy thợ rèn kia có rèn ngày đêm không nghỉ, cũng chỉ rèn được nhiều nhất một thanh đao!
Số lượng này, không đủ nhét kế răng!
Muốn trang bị vũ khí rèn từ thép hoa văn trên quy mô lớn, còn phải dựa vào Công Bội
Nghe Vân Hạc kể xong, Diệp Tử cũng rơi vào trầm tư.
Vấn đề mà Vân Hạc suy nghĩ, quả thực là một chuyện phiền phức.
Dù có lựa chọn thế nào, đều cũng có lợi và hại.
“Ngoài những gì đệ nói, đệ còn có lo lắng gì khác không?”
Một lúc sau, Diệp Tử ngẩng đầu lên hỏi.
“Còn một chuyện nữa.”
Vân Hạc vuốt cằm: “Đệ đoán, Bắc Hoàn sẽ không ngoan ngoãn trả lại đất đai đã mất của ta, thậm chí ngay cả việc trao đổi ngựa