"Đừng đùa nữa, bọn con trai vẫn sẽ xông lên ầm ầm thôi." Nàng giành lại chiếc khăn và áp lên miệng tôi, tôi nói: "Cậu làm gì vậy?"
"Cái mồm này vừa phi lễ nam nhân, tớ cũng giải độc cho cậu!!
Tôi phi ra khỏi bếp với tốc độ ánh sáng, việc giải độc hãy cứ để khi nàng ngủ say đã rồi tính sau.
Cơm Tiểu Tân làm thật dễ khiến bụng người ta sôi réo, vốn dĩ trong bụng đang hơi no, nhưng vừa nhìn thấy cơm nàng làm, lập tức trống rỗng trong tức khắc.
Tiểu Tân đưa tôi đôi đũa: "Tối nay cậu nên ăn ít thì hơn, nếu không sẽ có hại cho việc tiêu hoá."
Tôi đón lấy đôi đũa "oa" một tiếng rồi gắp thức ăn bỏ vào miệng, ôi, thật ngon.
"Đừng ăn vội." Tiểu Tân nghiêm chỉnh đứng cạnh bàn ăn: "Cậu không thể cứ xấu tính như trẻ con như vậy được, tớ nói chuyện với cậu một lát."
"Nói chuyện gì?"
"Cậu cần phải biết, cây cối cũng có mạng sống, không thể vì chúng là quần thể yếu đuối mà bắt nạt chúng như vậy.
Cứ cách ba bữa tớ lại phải phê bình cậu, không biết do cậu không còn lương tâm hay dạy mãi không tiếp thu nổi, sao cứ mãi không chịu khai sáng như vậy!"
"Ặc." Nghe xong tôi lại đau đầu: "Tiểu Tân, tớ có lời muốn nói, nhưng không biết có nên nói không."
"Đã nói với tớ thì còn có gì nên với không nên, nói gì?"
"Tân Tân à, tớ nghĩ, tớ nghĩ lương tâm của cậu có hơi biến thái, tại sao logic của cậu lại khác với người bình thường như vậy?"
"Tớ biến thái? Sao tớ lại biến thành như vậy?"
"Cậu thấy đấy, rau trước khi bị chúng ta nuốt vào bụng đều có sinh mạng đúng không? Nếu theo như cậu nói thì chúng ta cũng đừng sống nữa."
"Cậu...!không biết thì dựa cột mà nghe, tớ biết ngay nói chuyện với cậu đúng là đàn gẩy tai trâu."
"Hê hê, cậu đừng buồn, thực ra tớ rất nhân từ, cùng lắm chỉ hù doạ chúng thôi, ở Nhật còn có trào lưu Nyotaimori* đó nha."
*Nyotaimori: Hay còn được gọi là "body sushi", là ăn sushi trên cơ thể phụ nữ khoả thân.
"Sao cứ động đến mấy thứ đen tối là cậu lại sáng cả mắt lên vậy?"
"Sao lại gọi là đen tối! Người ta gọi đây là thời thượng."
"Dẹp đi, tớ không đồng ý quan tâm mấy thứ thời thượng đó." Nói xong nàng bỗng cười lên: "Nhưng dáng vẻ uy hiếp tớ của cậu hôm nay thật đáng yêu, như cô gái côn đồ vậy."
Miệng lưỡi tôi bối rối, thấy lúc đó bản thân mình thật khó coi.
Tiểu Tân đang cười thầm, biến thành cười lớn, từ âm thanh ha ha lại biến thành tiếng thút thít nức nở.
Toàn bộ biểu cảm của nàng biến đổi liên tục trước mắt tôi, tôi nhìn nàng như đang ngắm sao trên trời.
Dáng vẻ vừa cười vừa khóc của nàng suýt nữa khiến tôi sụp đổ, đôi đũa đang gắp thức ăn của tôi lơ lửng giữa không trung, đôi tay tê rần không còn cảm thấy gì nữa.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Tân khóc trước mặt tôi, nàng khóc khổ sở tới mức đôi chân đều mềm đi, tôi vội vàng đứng lên đỡ nàng, nàng cứ ôm chặt tôi mà khóc lớn.
Nàng vừa khóc vừa trách tôi: "Quan Dương! Cậu không thể tin tưởng bản thân hơn một chút sao! Gia đình với nhau phải có sự tin tưởng cậu biết không! Cậu là đồ không có trái tim, đồ không có lòng dạ, đồ không có não, sao tớ lại xui xẻo va phải cậu thế này!"
Nàng đã chạm đến nỗi đau thầm kín của tôi, từ khi quen nàng tới giờ, dù mỗi ngày chúng tôi đều vui vẻ với nhau, nhưng không biết tại sao qua mỗi ngày lòng tin lại giảm đi một ít, là vì áp lực thế thường, hay là vì sự mờ mịt đối với tương lai? Tôi không biết nữa.
Tim tôi đau nhói khi nàng khóc như vậy, chỉ biết dùng môi nhẹ nhàng hôn khô những giọt nước mắt của nàng: "Ai nói tớ không có lòng dạ a? Tớ có cả đống nè."
Nàng thôi không thút thít nữa: "Thế cậu nói xem?"
Tôi bày ra bộ dáng ngoan ngoãn, cố ý nói ngắt ngứ, lưu lại cho nàng ấn tượng rằng tôi ngoan ngoãn đơn thuần, tôi đếm trên đầu ngón tay: "Cậu xem, tớ có lòng bền bỉ, lòng chân thành, lòng yêu thương, lòng trung thành, tận bốn lòng chưa đủ sao?"
Tiểu Tân lắc đầu thở dài: "Hức hức, con người chỉ cần động não, đều có thể trao đi bốn cái lòng này."
Tôi có chút buồn rầu: "Vậy cậu muốn cái nào?"
"Ha ha." Tiểu Tân chuyển khóc thành cười: "Tớ muốn một trái tim bằng kim cương, ít nhất phải to bằng một hình vuông như này nè, để tớ treo lên đầu giường, khi nào thích đều có thể sờ tới, thế là đủ..."
Thấy vẻ mặt người con gái đang khao khát một chiếc kim cương to oạch như vậy, tôi hối hận vì đã không để mặc nàng khóc tiếp ngàn lần vạn lần nữa.
Tôi thầm nghĩ: "Quan Dương, ngươi toi rồi! Nàng càng mong muốn thứ gì, ngươi càng không có thứ đó, nàng càng thiếu thốn cái gì, ngươi càng không có cái đó.
Tôi tin rằng nếu như một người bị gãy hai đôi chân, chắc chắn họ sẽ mọc lên một đôi cánh! Quan Dương, ngươi cứ bôn ba khổ sở vậy đi, chúc ngươi may mắn!
Trải qua lần phong ba bão táp lần này, tôi càng nhận ra tầm quan trọng của hai chữ "tin tưởng." Trong khi mọi người say sưa với tiền bạc vật chất nơi thế gian đẹp đẽ, ai nấy đều giảng giải về lòng thành tín, nhưng có mấy ai thực sự làm được điều đó.
Đặc biệt về mặt tình cảm, nam nữ có đối tốt với nhau, nam nam nữ nữ có khổ sở tranh đấu, hai chữ này càng mau chóng tiêu tan.
Con thuyền ái tình của tôi và Tiểu Tân vẫn vững vàng tiến về phía trước giữa biển rộng sóng lớn, tôi không biết ngày mai sẽ ra sao, rốt cuộc vẫn có nhiều thứ nằm ngoài tầm tay của chúng tôi, trong đó bao gồm cả mạng sống.
Nhưng tôi vẫn tin rằng nắng trời ngày mai sẽ càng vàng đượm, con người mà, sống phải có hy vọng.
Trên đời này không có Ngọc Hoàng, càng không có Quan Thế Âm, suốt ngày chỉ biết khóc lóc kể lể chỉ tổ giảm sút chất lượng cuộc sống mà thôi, có thể cười thì sao phải khóc? Nếu như vậy thì thật có lỗi với bản thân.
Một người phụ nữ khi yêu, đi đâu cũng thấy mọi thứ thật đẹp đẽ, bằng chứng rõ ràng nhất chính là nụ cười rạng rỡ luôn treo trên mặt, tất cả những người nam và nữ tôi biết đều có thể nhìn rõ mồn một trên mặt tôi: "Quan Dương đang yêu rồi."
Vì kỳ thi thạc sĩ, Lý Phi Phi cả ngày nhốt mình trong phòng vẽ, ngâm mình trong phòng tự học.
Thấy em ấy ngày càng phờ phạc như vậy, tôi tiến tới ngồi xuống cạnh em: "Bạn nhỏ, kết hợp