"Vâng." Tiểu Ngoại rất ngoan: "Lần sau em sẽ không như thế nữa."
"He he." Tiểu Tân dắt tay cô bé: "Lần sau nhớ kỹ là được rồi, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.
Mà, đúng rồi, một ngày đứng lớp của anh giảng viên kia, em kiếm được bao nhiêu?"
"Một ngày 120 đồng."
"Ồ, 129 đồng, thật hấp dẫn, nếu là chị thì chị cũng trốn học." Tiểu Tân gật đầu: "Nhưng mà, vì để tương lai có thể kiếm được một nghìn hai, vẫn nên nhẫn nại thì hơn, em nghĩ sao?"
"Em biết phải làm gì rồi." Tiểu Ngoại cảm động: "Cảm ơn các chị."
"Hê hê, được thôi, vậy — chúng ta để chị Dương đãi cơm nhé được không? Ai bảo chị ấy làm ướt quần em."
"Vâng ạ." Lần này Tiểu Ngoại trả lời rất nhanh: "Đi ăn cơm thôi! Chị — Đại —Tiểu - Dương!"
"Một là gọi Tiểu Dương, hai là gọi chị đại, cái gì mà chị đại Tiểu Dương cơ chứ? Khó nghe chết được!"
Tiểu Tân lái xe chở chúng tôi ra ngoài, Tiểu Ngoại chỉ tay hướng đến bức tượng Mao Trạch Đông đằng xa: "Hai chị, hai chị có biết ông Mao nói gì với chúng ta không?"
Tôi nhìn theo hướng em chỉ, đó là một bức tượng đúc ông Mao với dáng người vạm vỡ mang nụ cười trên mặt duỗi thẳng tay trái về trước trong khi tay phải cầm mũ đưa ra sau lưng với các ngón tay hờ hững nửa khép nửa mở, tôi nói: "Có thể ông ấy đang nói: Xin chào các bạn học sinh! "
Tiểu Tân: "Không đúng, ông ấy đang nói: Đi mua sắm mệt lắm, các bạn học sinh vất vả rồi!"
Tôi nói: "Không phải, phải là: Các bạn học sinh chú ý, nam nữ không nên kề lưng khoác vai, rất dễ đi bóc lịch."
Tiểu Tân: "Đâu có, chắc chắn ông ấy đang nói: Các bạn trẻ, hãy đến quê nhà Bắc Kinh của tôi nhiều hơn, tặng tôi thêm nhiều bó hoa cúc trắng, cảm ơn đã cổ vũ!"
Tiểu Ngoại không chịu đựng nổi cuộc nói chuyện cấp bậc tiểu học này của tôi và Tiểu Tân, cô bé vỗ mạnh vào ghế ngồi: "Im miệng hết cho em! Có người nói về Chủ tịch Mao như các chị sao! Ông ấy làm gì có thể thốt ra những lời đó!"
Tôi và Tiểu Tân đồng thanh hỏi: "Thế ông ta nói gì?"
Tiểu Ngoại nhìn chúng tôi, chậm rãi thong dong nói: "Ông ấy căn bản chẳng cần nói gì, các chị có thấy ông ấy duỗi tay về phía trước không? Năm ngón tay của ông ấy giơ ra như thế, nghĩa là — nếu muốn vào cửa này, xoè năm vạn ra đây!"
Tôi vừa nghe đã muốn nấc cụt: "Thế bàn tay phía sau kia thì sao?"
Tiểu Ngoại làm vẻ đắc ý như một đứa trẻ con: "Bàn tay đằng sau mông ông ấy...!chị có thấy những ngón tay ấy quắp lên không? Ý nghĩa chính là — cửa trước không thông, mời đi cửa sau!"
Tiểu Tân đồng tình: "Vậy sao ông ấy lại có nụ cười trên mặt?"
Tiểu Ngoại bắt cước nụ cười ông Mao: "Ông Mao cười nghĩa là đang nói với mọi người — Không có tiền thì đừng hòng vào!"
Tôi nghĩ chúng ta nên chú trọng cảm giác giữa người với người.
Tôi và Tiểu Tân có ấn tượng rất tốt về Tiểu Ngoại (chủ yếu là vì Tiểu Ngoại là một cô bé ngoan), về sau tôi hỏi Tiểu Tân - một người luôn bằng mặt không bằng lòng với người ngoài như nàng, tại sao lại có ấn tượng tốt với Tiểu Ngoại như vậy, nàng nói: "Thật ra, tớ cũng không thể giải thích được, lần đầu thấy em ấy, tớ đã cảm giác đứa trẻ này rất chất phác và sạch sẽ, tớ thích những đứa trẻ như vậy."
"Vậy hẳn là tớ rất sạch sẽ!"
Mắt Tiểu Tân chợt loé lên rồi lại trầm xuống: "Cậu cứ đi tắm trước đi!"
Sau bữa tối, chúng tôi tiễn Tiểu Ngoại về nơi ở của cô bé, vì cô bé đang chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh sau đại học nên không trọ trong trường, mà cùng với bạn học cùng khoa thuê một căn nhà hai phòng ngủ ở bên ngoài.
Tiểu Tân và tôi đến nghía cái tổ của cô bé một lượt, thấy môi trường cũng không tệ, tuy nhà cửa có hơi bừa bộn nhưng có vẻ như cô bé rất chịu khó học hành, trong phòng ngoại trừ có máy vi tính, một chiếc giường và một chiếc tủ quần áo, những khoảng trống còn lại đều được lấp đầy bởi sách và tranh vẽ.
Chà, đứa trẻ này rất có tiền đồ.
Đi ra từ nhà Tiểu Ngoại, thấy thời gian vẫn chưa muộn nên tôi và Tiểu Tân quyết định đi dạo trên núi một lát rồi mới về nhà.
Truyện Hài Hước
Đang trong thời gian mở cửa đón khách, không khí trên ngọn núi rất sôi động: các cụ già vận động vươn vai ưỡn người uốn lưng, các cô chú trung niên tập nhảy nheo điệu nhạc, các nam thanh nữ tú ngồi trước tán hoa thưởng thức trăng sáng, các em nhỏ lượn lờ khắp nơi trên đôi giày patin, tất cả cùng chung sức tạo nên một khung cảnh thái bình thịnh trị.
Tôi nhìn thấy hai người trẻ tuổi đang hôn hít sờ soạng trong một bụi cây nọ, bèn huých tay hỏi Tiểu Tân: "Này, có lẽ ngày mai các bác dọn dẹp vệ sinh sẽ nhặt được không ít kho báu."
Tiểu Tân tò mò: "Kho báu gì?"
Tôi nhìn sang cặp đôi đang chu môi dẩu mỏ tạo nên bầu không khí bốc lửa: "Bao cao su đó."
"Sao đầu óc cậu cứ không trong sáng như vậy" Tiểu Tân nghó nghiêng trái phải: "Chậc, hai đứa nhỏ này cũng thật khổ, trong bụi cây nhỏ kia hẳn có nhiều muỗi lắm! "
Tôi nói hộ tâm tình hai đứa nhỏ: "Vì để sớm gặp con cái đời sau, dù bị muỗi cắn chết cũng không hề gì."
Bước tới trước tượng lai thế Di Lặc Phật, tôi hỏi Tiểu Tân, "Cậu nghĩ, tại sao ông ấy luôn hạnh phúc như vậy?"
"Vì ông ấy không phải là người." Tiểu Tân nhìn bức tượng: "Ông ấy là Phật."
Tôi nắm chặt tay Tiểu Tân, hai đứa cứ đi chậm rãi như vậy, cùng thưởng thức không khí thơm nức đong đầy hơi thở của cây cối cỏ hoa.
Tôi nghĩ đã đến lúc cần nói: "Tiểu Tân, công ty cậu có phải định cử cậu đi Mỹ không?"
Tiểu tân một mặt khó hiểu: "Sao cậu lại biết?"
"Trả lời câu hỏi của tớ trước đã."
"Phải."
"Là Hàn Đông nói với tớ." Tôi thở dài.
"Ò, tớ cũng nghĩ là hắn nói với cậu."
"Cậu không muốn đi sao?"
"Ừa."
"Không nỡ xa tớ?"
"Ừa."
"Chỉ là ba tháng thôi mà."
Tiểu Tân ngẩng đầu nhìn tôi: "Tận 90 ngày đó!"
"Vậy cậu có muốn đi không?"
"Muốn đi, nhưng không muốn rời xa cậu, ở với cậu vẫn quan trọng hơn."
Tôi vuốt ve