Hai bố con Lục Khải Vũ lập tức quay người liền thấy mặt của Mạc Hân Hy tái nhợt, tức giận trừng mắt với bọn họ.
“Vợ à, em, không phải em ở cùng Nhị Bảo ư?” Lục Khải Vũ lại càng hoảng sợ.
Mạc Hân Hy bước hai ba bước tới trước mặt anh: “Lục Khải Vũ, em muốn nghe nói sự thật, tại sao Ngũ Bảo lại trúng độc, trúng độc lúc nào, vì sao em không biết?”
Cô liên tiếp chất vấn, làm cho Lục Khải Vũ không biết trả lời như thế nào.
Anh tranh thủ thời gian giữ chặt tay của cô: “Vợ à, em nghe anh giải thích.
Lúc Ngũ Bảo bị Long Minh Huệ bắt cóc, đã bị cô ta hạ độc, là một loại độc mãn tính.
Lúc ấy em bị thương, anh sợ kích thích đến em vì vậy mới gạt em”
Thời gian trước Tam Bảo cứ nghiên cứu thuốc giải, thế nhưng thuốc.
giải mà nó nghiên cứu chỉ có thể duy trì được một tuần, hôm nay ở trong trường học Ngũ Bảo vận động quá mức, bởi vậy mới bị té xỉu.”
Lục Khải Vũ nói ngắn gọn, đơn giải giải thích chuyện đã xảy ra với Mạc Hân Hy.
Mạc Hân Hy đứng ở đó cả buổi không nói gì.
Thì ra Ngũ Bảo bị trúng độc nhiều ngày như vậy người mẹ này lại không có phát hiện, cô thật là sơ suất.
Nếu như, Ngũ Bảo có mệnh hệ gì, cô nhất định sẽ không tha thứ cho chính mình.
Nước mắt Mạc Hân Hy chảy dài xuống hai má, cô ngẩng đầu nghẹn ngào nói: “vậy, sự việc hôm nay Ngũ Bảo có gặp nguy hiểm không?”
Nghe xong lời của bà, Lúc Khải Vũ trầm mặc, nói thật anh không phải là bác sĩ, không dám cam đoan.
Đúng lúc này, cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở ra, hai vợ chồng cùng Vũ Tuấn lập tức tiến lên.
“Bác sĩ, con của tôi thế nào rồi?” Mạc Hân Hy sốt ruột hỏi.
Bác sĩ trừng mắt liếc cô: “Cô là mẹ của cậu ta?”
“Đúng vậy, tôi là mẹ của nó” Lòng Mạc Hân Hy nóng như lửa đốt, tay không kiềm chế được lại run lên.
“Cô Chăm sóc con như thế nào vậy, cậu