Lục Vũ Bách bĩu cái môi nhỏ phản đối: “Dựa vào c: Chữ “gì” còn chưa kịp nói ra, cậu bé ngẩng đầu lên đã thấy ba em gái đang nhìn mình chăm chăm.
Vậy là Lục Vũ Bách đành nuốt chữ cuối cùng đó ngược lại vào trong.
Và bắt đầu tươi cười: “Vũ Tuệ, Tư Nhã, Mộc Lam, ba đứa muốn chơi cái gì? Anh sáu chơi với các em”
Vũ Tuệ nghiêng đầu: “Bọn em muốn chơi trò Yeloli tiên tử dùng phép thuật đánh người xấu”
“Hả, các em định để anh làm người xấu sao?”
Mộc Lam lập tức bật cười rồi đi về phía trước cầm cánh tay của Lục Vũ Bách làm nũng: “Có được không ạ, anh sáu, bọn em đóng vai Yeloli tiên tử còn anh đóng vai nữ vương xấu xa được không?”
Tư Nhã võ tay bật cười: “Anh sáu, người xấu.
Anh sáu là người xấu.”
Nhìn thấy ba cô em gái vui vẻ như vậy, Lục Vũ Bách đành đau khổ đồng ý: “Vậy cũng được, anh sáu chơi cùng với các em một lúc.”
Trên căn phòng của Lục Minh Húc ở tầng hai, trước bàn máy tính, Lục Minh Húc chỉ vào video giám sát trên màn hình máy tính rồi giải thích từng chút một cho Mạc Hân Hy và Lục Khải Vũ.
Ba ngày trước khi Vương Kỳ rời khỏi Hà Thành, từ camera giám sát có thể nhìn thấy, cô ấy đưa con gái mình tới trung tâm thương mại lớn nhất ở Vũ Thành.
Ở tầng hai nhà ăn của khu thương mại, hai người gặp một người phụ nữ, hình như hai bên có phát sinh tranh chấp.
Người phụ nữ kia chỉ thẳng tay vào mặt con gái của Vương Kỳ, vẻ mặt tức giận và không ngừng tra hỏi gì đó.
Bởi vì camera của nhà hàng đó không có tiếng nên bọn họ cũng không rõ rốt cuộc người phụ nữ kia đang nói gì.
Nhưng cũng có thể nhìn thấy người phụ nữ đó tức giận với vẻ bên ngoài của con gái Vương Kỳ.
Đến cuối hình như còn định động tay đánh Vương Kỳ nhưng đã bị quản lý của nhà hàng kịp thời ngăn cản.
“Bố, mẹ, người phụ nữ này có lẽ là vợ của người