Nếu không phải vì đang ôm Lục Tấn Khang trong tay, có lẽ Lục Khải Vũ đã trực tiếp đánh gãy chân Lư Bạch Khởi.
Lư Bạch Khởi ngã sang một bên nằm trên mặt đất.
“Lư Bạch Khởi, Vũ Tuấn là con của Lục Khải Vũ tôi, tôi cảnh cáo anh, sau này tránh xa thằng bé một chút” Lục Khải Vũ vẻ mặt lạnh lùng, khuôn mặt anh tuấn ẩn chứa lửa giận.
Đây là Châu Âu, anh cũng không muốn gây chuyện, nhưng nếu tên Lư Bạch Khởi này không biết tốt xấu, cứ muốn chọc giận Vũ Tuấn, anh sẽ không khách khí nữa.
Lư Bạch Khởi xấu hổ bật dậy khỏi mặt đất, vỗ vỗ lớp bụi trên người.
“Lục Khải Vũ, tôi tốt xấu gì cũng đã nuôi Vũ Tuấn bảy năm, giữa chúng tôi cũng có tình cảm, anh không thể tước đi quyền gặp gỡ của chúng tôi”
Anh ta cố gắng cứu lấy thể diện của mình, dù sao thì Mộ Dung Lãnh Nhu cũng đang ở sân bay.
Thế nhưng Lục Khải Vũ còn chưa kịp nói, Lục Vũ Tuấn đã mở miệng trước: “Giữa tôi và ông không có bất kỳ tình cảm nào.
Kể từ khi ông và mẹ Lăng Ái li hôn và cướp tôi khỏi tay mẹ, hại mẹ Lăng Ái mắc mưa tái phát bệnh tim mà chết, Lư Bạch Khởi ông chính là kẻ thù của tôi” Vũ Tuấn dũng cảm nhìn thẳng vào Lư Bạch Khởi, giọng nói lãnh đạm không có chút cảm xúc.
Lư Bạch Khởi không bao giờ có thể ngờ tới Lục Vũ Tuấn lại nói những lời tàn nhẫn như vậy trước mặt nhiều người như vậy.
Mặt anh ta bỗng tái đi.
Đứa con này, anh ta đã từng ôm trong vòng tay, hết mực chiều chuộng, tại sao lại hận anh ta như vậy.
Anh ta cũng rất hối hận vì những gì xảy ra khi đó, bởi vì Vũ Tuấn là huyết thống của nhà họ Lư và là cháu đích tôn của nhà họ Lư nên anh ta đã dùng cách cứng rắn như vậy để cướp cậu khỏi tay Khúc Lăng Ái.
Anh ta không ngờ răng Khúc Lăng Ái lại vị viêm cơ tim mà chết.
Một số người nhìn thấy Lư Bạch Khởi bị bố con nhà họ Lục coi thường như vậy liền không nhịn nổi nữa.
Mộ Dung