Sau khi Mạc Hân Hy, Lục Khải Vũ và ông Mãnh thu xếp cẩn thận, họ lên đường.
Lúc gần đi, anh dặn dò cẩn thận bà tên nhóc phải cố gắng nghe lời Khúc Lăng Cường.
Họ lái xe đến cửa trang viên của nhà họ Mộ Dung.
Cho dù Lục Khải Vũ đang nhìn thấy tình cảnh ngay trước mặt cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Ở lối vào của trang viên nhà họ Mộ Dung, một loạt những chiếc xe sang trọng phiên bản giới hạn hàng đầu đang đậu.
Tất cả các vị khách đều ăn mặc sang trọng, lộng lẫy, khí chất nhã nhặn khác thường.
Hầu hết bọn họ đều là những gia đình danh giá nổi tiếng ở Châu Âu.
Tuy nhiên, cũng có một số đối tác làm ăn của nhà họ Mộ Dung.
Mọi người đều rất lịch sự, rất cẩn thận, thậm chí rất thận trọng.
Những doanh nhân này ở trước mặt hoàng tộc lâu đời ở châu Âu cũng không đáng là gì cả.
Loại tình cảnh trước nay chưa từng thấy này khiến ông Mãnh luống cuống hết cả lên.
“Tổng giám đốc Lục, tốt hơn hết tôi nên quay lại chăm sóc bọn Minh Húc đi, để Khúc Lăng Cường đến, tôi, tôi không thể” Giọng của ông Mãnh hơi run rẩy một chút.
Lục Khải Vũ liếc mắt nhìn hắn một cái, giọng điệu gay gắt: “Lúc này thời gian cũng không còn kịp nữa rồi.
Đừng quên, ông xuất thân là một người lính.
Trường hợp này so với chiến trường không là gì cả.
Đừng làm mất mặt người lính!”
Quả nhiên, sau khi ông Mãnh nghe thấy từ “người lính”, ông ta đột nhiên ngẩng đầu, ngực ưỡn cao.
Đúng vậy, ông ta từng là binh lính ưu tú nhất, loại trường hợp này sao có thể làm mất bình tĩnh chứ!
Mạc Hân Hy an ủi ông ấy: “Chú Mãnh à, chú đừng căng thẳng, chú cứ đi theo chúng tôi là được.”
Tiếp đó, ba người theo các khách mời tiến vào trong trang viên nghe nói có một trăm năm lịch sự của nhà họ Mộ.
Sau khi bước vào, ba người họ càng thêm chấn động.
Trang viên của nhà họ Mộ có diện tích ít nhất là hàng trăm hecta Vừa vào cửa đã bắt gặp một bãi cỏ