Mạc Hân Hy cắn môi dưới, nhìn về phía bác sĩ gia đình ở sau ông ta nói: “Thật ra Long Anh Vũ không phải cháu ngoại ruột của ông, anh ta là giả mạo đấy”
Ông cụ Mộ đột nhiên đứng dậy, sau đó cảm thấy ngực tê rần, nhanh chóng giơ tay lên ôm ngực.
Bác sĩ gia đình vội vàng bước tới, lại cho ông ta ngậm thêm thuốc, sau đó tiêm một mũi trợ tim.
Quản gia Vương vội vàng khuyên nhủ: “Ông chủ, tình hình sức khỏe của ông bây giờ tuyệt đối đừng kích động!”
Ông cụ Mộ hòa hoãn một lúc mới nhìn thẳng cô nói: “Cô gái, cô nói điều này có chứng cứ không?”
Chứng cứ chính là cháu ngoại ruột của ông bây giờ đang ở dưới lầu, hơn nữa còn bị người của Long Anh Vũ bao vây rồi.
Lúc này tình hình bên ngoài thế nào tôi cũng không rõ lắm” Mạc Hân Hy nói.
Ông cụ Mộ nhìn về phía quản gia Vương và bác sĩ gia đình nói: “Dưới lầu thật sự giống như cô ấy nói sao? Long Anh Vũ đang bắt người?”
Nghe được câu hỏi của ông cụ Mộ, mấy bác sĩ gia đình đều nhìn về phía quản gia Vương, không dám nói gì.
Lúc này, quản gia Vương mới nói: “#âng đúng vậy, lúc chúng tôi đi lên, cậu chủ Long Anh Vũ quả thật đang bắt người, cậu cả đã xử lý rồi”
Cậu cả trong lời quản gia vương chính là Mộ Trung Hoài, con trai trưởng của nhà họ Mộ.
“Trung Hoài” Ông cụ Mộ khẽ nhíu mày.
“Anh đi gọi bọn họ lên đây, tôi phải đích thân hỏi rõ xem rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?”
quản gia Vương cung kính lui ra ngoài.
Dưới đại sảnh ở tầng một, Lục Khải Vũ vẫn đang uy hiếp Long Anh Vũ, bởi vì chuyện nghiêm trọng nên đã có người đi thông báo cho Mộ Trung Hoài, lúc này Mộ Trung Hoài dẫn theo Mộ Dung Lãnh Nhu tới đàm phán với Lục Khải Vũ.
Mộ Dung Lãnh Nhu nhìn mảnh thủy tỉnh trong tay Lục Khải Vũ, đối diện với hơn chục tên vệ sĩ, Lục Khải Vũ không hề sợ hãi, trong đầu đột nhiên lại xuất hiện hình ảnh một chàng trai.
Rất nhiều năm trước, một chàng trai tâm mười