Mộ Trung Hoài cũng kích động nói: “Đúng vậy, cậu ấy nói đúng, bố, cậu ấy mới là con trai ruột của em gái!
“Cháu qua đây!”
Ông cụ Mộ kích động vẫy tay về phía Sở Thần Dật, Sở Thần Dật có chút bất ngờ, sau đó khó khăn cất bước, khập khiễng đi về phía ông cụ Nộ.
Ông cụ Mộ nhìn dáng vẻ của anh ta, nắm chặt hai tay.
Sau đó, khi Sở Thần Dật đi tới trước mặt ông ta, lại vội vàng thả lỏng ra, bắt lấy cánh tay Sở Thần Dật.
“Đứa trẻ ngoan, cháu, cháu chịu khổ rồi”
Sau đó ông cụ Mộ bèn kéo Sở Thần Dật tới phòng làm việc ở tầng hai.
Năm phút sau, quản gia Vương xuống lầu phái người đưa đám người Lục Khải Vũ rời khỏi nhà họ Mộ về khách sạn.
Khi chuẩn bị lên xe, quản gia Vương chuyển lời: “Cô Lục cứu ông chủ một mạng, chuyện này ông chủ sẽ ghi nhớ trong lòng, sau này tập đoàn nhà họ Lục có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ việc nói, nhà họ Mộ sẽ giúp đỡ hết mình.
Đây là tín vật”
Nói rồi, quản gia Vương đưa cho Mạc Hân Hy một miếng ngọc bội hình hoa mai sáng chói.
“Thứ này là do nhà họ Mộ đặc biệt chế tạo, toàn thế giới chỉ có một cái, mong cô Lục sẽ thích và giữ gìn thật tốt.
Sau này, chỉ cần có ai cảm miếng ngọc bội này tới nhà họ Lục đều sẽ được tôn trọng và giúp đỡ”
Quản gia Vương lại một lần nữa dặn dò cẩn thận.
Lúc này nếu từ chối thì có chút làm kiêu.
Vì vậy, Mạc Hân Hy đành phải thoải mái nhận lấy: “Thay tôi gửi lời cảm ơn tới ông cụ Mộ nhé”
Sau khi mấy người lên xe, Mạc Vũ Lý ôm lấy cánh tay Mạc Hân Hy, hỏi với vẻ tò mò: “Mẹ ơi, mẹ cứu mạng ông cụ Mộ khi nào vậy?”
Mạc Hân Hy nhéo nhéo cái mũi nhỏ của con trai: “Chính là vừa rồi lúc mọi người bị Long Anh Vũ bao vây ở dưới lầu đấy, mẹ muốn đi tìm ông cụ Mộ bảo ông ta ta tay cản Long vũ lại nhưng khi vừa đi vào thì thấy Mộ Dung Lãnh Hàng hốt hoảng chạy từ bên trong ra”
“Mẹ cảm thấy chuyện này có chút không đúng nên vội vàng chạy vào xem