Nhìn thấy anh đẹp trai của mình, Cúc Nặc nhỏ không để ý đến con trai của trưởng thôn, ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào Lục Tấn Khang.
“Anh ơi, Cúc Nặc để lại cho anh cái kẹo bơ cứng ngon lành đây này, cho anh” Cô bé nói, lấy ra vài viên kẹo trong túi và nhét chúng vào tay Lục Tấn Khang.
“Anh trai, anh ăn đi, cái này ngon”
Sau đó, cô bé trực tiếp bóc một cái khác, và nhanh chóng nhét nó vào miệng Lục Tấn Khang.
Cách đó không xa, Long Uy vừa dừng lại động tác nhìn thấy cảnh này, trong miệng kinh ngạc thốt lên: “Trời ạ, tôi nhìn thấy cái gì?”
Lý Duy Lộc đang xoa xe, vẻ mặt khó hiểu: “Không phải chỉ là một cô bé cho Ngũ Bảo ăn một viên kẹo sao? Làm gì có chuyện gì chứ”
Long Uy trợn mắt với anh ta: “Anh thì biết gì chứ? Thằng nhóc Tấn Khang này, từ nhỏ đã mắc bệnh sạch sẽ.
Ngay cả Long Bách, người lớn lên với cậu bé từ khi còn nhỏ thì đồ ăn mà cậu ta từng ăn, cậu chắc chắn sẽ không ăn.
Đừng nói là người mà cậu bé không quen cho cậu bé ăn, cậu bé không đánh người ta đã là may rồi”
“Nhưng hiện tạo anh nhìn cậu bé đi, không chỉ có không tức giận, còn là ăn rất hứng thú.
Chuyện này rất kỳ lạ đúng không!” Long Uy nhìn Lục Tấn Khang lớn lên từ nhỏ có chút khó hiểu.
Lý Duy Lộc bật cười: “Cái gì mà khó hiểu chứ, có lé cô bé nhỏ kia chính là định mệnh cho Ngũ Bảo! Chính vì vậy cậu bé hoàn toàn không để ý”
Sau khi nghe anh ta nói, Long Uy trừng mắt nhìn anh ta: “Lý Duy Lộc, chẳng trách Tô Cẩm không thích anh, anh thật sự rất không đường hoàng!”
Lý Duy Lộc bất mãn hỏi: “Tại sao tôi lại không đường hoàng?”
“Tấn Khang chưa tới bảy tuổi, đứa nhỏ kia nhiều nhất ba tuổi, định mệnh cái gì chứ, anh cả ngày nghĩ chuyện không đâu gì