Lục Minh Húc nghe thấy giọng nói trong điện thoại thì cau mày nói: “Chú Lý, chú đang ăn gì đó đúng không ạ?”
“Đương nhiên, đây không phải là lúc ăn tối sao?”
“Chú Lý, hôm nay chúng con tình cờ gặp bạn trai của dì Tô Cẩm ở cổng tiểu khu! Chú ấy trông khá hoạt bát.
Chú ấy rất hợp với dì Tô Cẩm”
Cậu bé nhẹ nhàng nói.
Qua điện thoại, Lý Duy Lộc vừa dùng đũa gắp mỳ thì dừng lại, sau đó thả đũa xuống.
“Đại Bảo, con đang nói cái gì vậy? Dì Tô Cẩm có bạn trai rồi à?” Anh định đưa Tô Cẩm về quê sau vài ngày, nhân cơ hội tỏ tình luôn! Làm thế nào mà Tô Cẩm có bạn trai?
Lý Duy Lộc buông đũa xuống, đột nhiên không có tâm trạng ăn.
Lục Minh Húc hồi lâu không có nghe anh nói chuyện, có lẽ cũng đoán được tâm trạng của anh, vì vậy nhếch miệng lên cười nói: “Đúng rồi, hình như con nói sai.
Chú ấy vẫn chưa tỏ tình dì tô Cầm, chú Lý có lẽ vẫn có cơ hội”
Lý Duy Lộc tựa vào trên sô pha, nghe lời của cậu bé, toàn thân lập tức lấy lại khí lực.
“Đại Bảo, những gì con nói là sự thật sao, vậy còn dì Tô Cẩm, con có biết dì Tô Cẩm của con nghĩ gì không?” Giọng anh có chút vội vàng.
Lục Minh Húc cong môi: “Con không phải dì Tô Cẩm, làm sao con biết dì ấy nghĩ gì.
Chú Lý, nếu chú thật sự thích dì Tô Cẩm, đừng chần chừ nữa.
Dì ấy vừa đi học ở Học viện Thiết kế.
Ước chừng tối nay người tên Vệ Bình sẽ đưa dì ấy về, con đã nói hết những gì nên nói, chú tự tính toán đi, con đi ăn cơm đây!”
Nói xong, Lục Minh Húc dứt khoát cúp điện thoại.
Cậu bé nhẹ nhàng thở dài, chú Lý này là người lớn như còn cần một đứa nhỏ nhắc nhở chuyện này, thật sự là không nói nên lời! Thảo nào cho đến giờ chú ấy vẫn độc thân!
Sau đó, cậu ngước nhìn lên, cậu đã thấy mọi người trong nhà đang nhìn mình.
Mọi người nhìn bé như vậy làm gì? Bé chỉ là muốn có lòng hảo tâm