Lục Tấn Khang liếc nhìn cậu bé một cái rồi vô cùng lạnh lùng đáp lại: “Anh hai, thật đáng tiếc, bây giờ mấy em gái xinh đẹp đã trở nên thân thiết với Bạch Ức Chỉ rồi.
Em vừa nghe thấy Vũ Tuệ nói với Bạch Ức Chi ngày mai bạn ấy sẽ mang trứng kho theo ăn nữa đấy.
Ừm, có lẽ các bạn ấy đã hoàn toàn không muốn chơi với anh nữa”
“Ngũ Bảo, em đang kích động ly gián sao, nhất định các em gái xinh xắn không giống như em nói!” Sau đó, Lục Vũ Lý nhìn cô em gái.
Tuy nhiên, thật không ngờ tới là khi cô em gái thấy cậu bé nhìn sang thì đều khịt mũi quay mặt đi chỗ khác.
Không thèm để ý đến cậu bé.
Cậu bé khó hiểu chạy lại không thèm để ý anh hai?” Vũ Tuệ chu cái miệng nhỏ nhắn nhìn thoáng qua cậu bé, lửa giận trong lòng vẫn còn chưa tan: “Hừ, ai bảo anh đáng ghét, suốt ngày chê người khác xấu xí!”
Mộc Lam nói tiếp: “Anh hai, anh lớn tuổi hơn tụi em, anh cũng sẽ phải thay răng sớm thôi.
Anh cả đã thay răng cách đây vài tháng.
Em muốn xem đến lúc đó anh không còn răng cửa nữa thì làm sao đi cười nhạo người khác!”
Một trong những chiếc răng cửa của Mộc Lam sắp rụng.
Cô bé rất lo lắng các anh trai sẽ trêu chọc mình.
“Vũ Tuệ, Mộc Lam, Tư Nhã, sao các em lại Lục Vũ Lý nghe vậy là nhanh chóng đưa tay lên che miệng, sau đó nhìn sang những anh em khác: “Tứ Bảo, Ngũ Bảo, Lục Bảo, mấy đứa đã thay răng rồi sao?” Bốn đứa bé bị cậu bé hỏi đều gật đầu.
Lục Vũ Lý nói: “Anh hai, một chiếc răng bên trái của em đã bị lung lay.
Cách đây một tháng, chiếc răng bên phải vừa mới rụng, răng cửa thì vẫn chưa bị lung lay.
Những theo quan điểm y học, vài ngày nữa răng cửa