9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 1176


trước sau


“Cái gì, bắt cóc mấy em sao? Ai dám, ai dám làm điều này thì em sẽ đánh chết người đó!”
Mấy đứa bé đều có mặt đông đủ, lúc này huyệt thái dương của Lục Khải Vũ đột nhiên phát đau, huyết áp tăng cao.

Anh cảm thấy một ngày nào đó anh sẽ bị mấy tên nhóc này chọc cho tức chết.

Lục Tấn Khang nhìn chăm chằm về phía Lưu Lệ: “Sao thế? Dì không nghĩ ra được lý do gì để giải thích cho việc nửa đêm không ngủ mà đi ra ngoài của mình sao?”
Lưu Lệ cúi đầu, trên mặt cô ta vẫn còn vài giọt nước mắt chưa khô: “Dì, dì đang gọi điện thoại cho con gái của dì, dì sợ rằng nếu mình ở trong phòng sẽ đánh thức bà nội của các cháu, vì thế mới chạy ra ngoài hành lang.

Từ nhỏ tới giờ con gái dì chưa từng rời xa dì, vì thế buổi tối không nghe tiếng mình thì sẽ không ngủ được.

Vì để chứng minh mình trong sạch, Lưu Lệ nhanh chóng móc điện thoại của mình ra.


Lục Minh Húc đưa tay nhận lấy chiếc điện thoại, quả nhiên trong lịch sử cuộc gọi có ghi lại cuộc gọi khoảng mấy phút.

“Đó chính là số điện thoại của con gái dì, nếu các cháu không tin thì có thể gọi hỏi thử”
Lưu Lệ nói tiếp.

Lúc này, mẹ Lục thật sự cảm thấy vô cùng tức giận, nhanh chóng đưa tay giựt lại chiếc điện thoại của Lưu Lệ từ tay Lục Minh Húc.

“Đủ rồi đấy Đại Bảo à! Mấy đứa làm thế là hơi quá đáng rồi đấy, mau xin lỗi dì Lưu Lệ đi!”
Từ trước đến giờ mẹ Lục chưa bao giờ nổi nóng với cháu của mình, thế nhưng lần này bà ta thật sự có chút tức giận.

Những gì Lưu Lệ trải qua đều vô cùng đáng thương, thế nhưng mấy đứa nhỏ này lại không biết gì cả, mới như thế đã nghĩ cô ta là người xấu, hơn nữa còn đùa dai, tính toán với cô ta, thật sự vô cùng quá đáng.

Mấy đứa nhỏ khó nhìn về phía mẹ Lục: “Chúng cháu phải nói xin lỗi sao? Bà nội, bà nội đúng là không biết gì cả!”
Lục Khải Vũ đã nghe mẹ Lục giới thiệu về Lưu Lệ, lúc này cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nghiêm túc lên tiếng: “Đại Bảo, mấy đứa mau chóng quay về đứng ngay ngắn thành hàng cho bố.

Không có sự cho phép của bố, không ai được nói chuyện cũng không ai được nhúc nhích”
Mấy đứa nhỏ ngẩng đầu, thấy biểu cảm

tức giận của bố mình, không một đứa bé nào dám lên tiếng nói gì nữa, vội vàng cúi đầu quay về phòng 1601.

Lục Khải Vũ đi tới trước mặt Lưu Lệ, thái độ vô cùng thành khẩn thay mặt các con mình xin lỗi cô ta: “Chị Lưu Lệ, thật sự vô cùng có lỗi với chị.


Do bọn trẻ nhà tôi suy nghĩ quá nhiều, không hiểu những khổ cực mà chị đã trải qua, xem chị là người xấu.

Tôi thay mặt bọn chúng xin lỗi chị.

Hy vọng chị không chấp nhặt bọn chúng”
“Thế nhưng chị cứ yên tâm đi, sau khi quay về tôi nhất định sẽ giáo dục bọn chúng thật tốt, nhất định sẽ bắt từng đứa đến khoanh tay xin lỗi chị”
Lưu Lệ đang đảm chìm trong cảm giác đau khổ, khi thấy Lục Khải Vũ đích thân đến xin lỗi mình thì cảm thấy có chút luống cuống: “Không cần, không cần đâu.

Tổng giám đốc Lục à, thật sự không cần xin lỗi tôi đâu, con nít đều như thế cả, tôi sẽ không để bụng chuyện này đâu”
“Câu đừng vì tôi mà trách mắng bon nhỏ! Đều là lỗi của tôi.

nếu tôi không ra ngoài gọi điện thoại vậy thì sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu!”
Nhà họ Lục trả lương cho cô ta cao như thế, việc hôm nay cũng chẳng đáng vào đâu so với những chuyện tủi thân mà cô ta nhận được khi ở nước ngoài.

Chuyện này thật sự không tính vào đâu cả.


Mẹ Lục nghe con mình nói thế thì sự tức giận ban nãy cũng nhanh chóng dịu xuống.

“Được rồi, Lưu Lệ, đừng khóc nữa, đều là do lỗi của bọn trẻ.

Chúng ta về phòng nghỉ ngơi thôi! Hôm nay cô cũng đã làm việc vất vả cả một ngày rồi!”
Vừa nói, mẹ Lục nhanh chóng kéo Lưu Lệ trở về phòng 1602.

Lúc đóng cửa, bà ta lại không yên lòng mà dặn dò con trai mình: “Hãy giải thích với bọn trẻ thật tốt, mẹ cảm thấy chắc chắn Đạo Bảo và mấy đứa nhỏ sẽ hiểu được sai lầm của mình”
Lục Khải Vũ gật đầu một cái, sau đó kéo Mạc Hân Hy quay về nhà mình..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện