Thế nhưng Lục Vũ Bách đã lên bảy tuổi, lên lớp một lại mơ hồ đã có chút khác biệt ý thức nam nữ, khuôn mặt nhỏ của cậu bé ngượng ngùng đỏ lên.
“Cái này có là gì, tiện tay mà thôi.
Em Niệm Đơn nói như vậy, anh sẽ ngại ngùng.”
Vương Niệm Đơn lại không thấy gì khác cả, mà cầm lấy một chiếc lá cây ngân hạnh màu vàng, lắc lắc trước mặt Lục Vũ Bách: “Anh Vũ Bách, anh nhìn xem chiếc lá này có giống một con bướm màu vàng không?
Lúc này khuôn mặt nhỏ của Lục Vũ Bách còn hơi nóng lên, cậu bé không tự chủ sờ lên mặt mình, vội vàng nói: “Ừ, rất giống một con bướm”
“Vậy chúng ta dùng những chiếc lá cây này làm một bức tranh phong cảnh có thật nhiều bươm bướm, có được hay không?”
Nói xong, Vương Niệm Đơn cầm keo dán bắt đầu dán chặt những chiếc lá cây ngân hạnh màu vàng này lên trang giấy màu trắng.
Lục Vũ Bách cũng lấy ra một chiếc lá cây ngân hạnh: “Chiếc lá này nên dán ở chỗ này”
Hai cái đầu nhỏ cùng ở một chỗ, bắt đầu nghiêm túc tiến hành sáng tác tranh phong cảnh.
Thời gian trôi qua rất nhanh, ba ngày sau, bàn chân nhỏ của Lục Vũ Bách đã có thể đi bộ.
Thế nhưng, cậu bé ở nhà chơi đùa rất vui vẻ, lại không muốn đi học.
“Chân của con còn chưa tốt đâu, mẹ ơi, mẹ cho con nghỉ ngơi một ngày nữa có được hay không? Ngày mai đã là thứ sáu, cũng chỉ còn ngày mai nữa là được nghỉ”
Bé Mập ôm cánh tay Mạc Hân Hy, nũng nịu nói.
Vũ Tuệ nhìn cậu bé nói: “Anh, anh còn biết xấu hổ hay không.
Chân của anh đã sớm tốt lại rồi, lại còn chơi xấu không muốn đi học!”
Mộc Lam cũng nói tiếp: “Đúng vậy, cô gái đã nói, sắp đến kì thi tháng, đến lúc đó nếu như anh được không điểm trở về, em nhìn xem anh phải làm như thế nào?”
Tư Nhã cười cười võ tay: “Không điểm, không điểm, anh sẽ xấu hổi”
Bé Mập thở phì phò đứng lên: “Ai nói anh thi