9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 1191


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Thạch Thiên Bằng đã đi theo cô ta nhiều năm lập tức biết lần này cô ta thật sự đã tức giận, cho nên cũng nhanh chóng cúi đầu cung kính nói: “Dạ vâng, cô Ba, tôi đã nhớ kỹ”
Nhìn thấy thái độ của anh ta cũng không tệ lắm, Mô Dung Lãnh Nhu không nói gì nữa, mà khoát tay áo ra hiệu cho anh ta lui ra bên ngoài.

Trong giờ ăn tối, Mộ Dung Lãnh Nhu dùng điện thoại di động kết nối với máy nghe trộm.

Bởi vì, Vệ Bình đã giấu máy nghe trộm vào trong phòng ăn, cho nên cô ta muốn nghe được tin tức có ích, cũng chỉ có thể trong thời gian nhà họ Lục ăn cơm nghe được.

Bữa tối ở trong nhà họ Lục rất náo nhiệt, mấy đứa nhỏ ăn cuối cùng rốt cục cũng đã uống đến bát canh xương hầm thơm ngon.

Sau khi Nhị bảo Lục Vũ Lý uống xong một bát thì hài lòng chép miệng nói: “Dì Tô Cẩm, tay nghề của dì càng ngày càng tốt, món canh này thật sự rất ngon”
Tô Cẩm bật cười: “Món canh này không phải do tôi làm, là dì Lưu Lệ của cậu nấu đó, nếu như cậu muốn khen thì cứ khen dì Lưu Lệ của cậu nấu ngon”
Lúc này Lưu Lệ còn đang dọn dẹp ở trong phòng bếp, mấy ngày nay, mặc kệ Mạc Hân Hy và những người khác nói gì, cô ta cũng không chịu ngồi ăn cơm cùng với bọn họ.


Mạc Hân Hy biết cô ta xấu hổ, sợ hãi mọi người sẽ ghét bỏ cô ta, cho nên cũng không cưỡng ép cô ta nữa, hơn nữa để cho cô ta đi ăn ở cửa đối diện, trong cửa đối diện cũng không có người nào, có lẽ cô ta sẽ thoải mái hơn một chút.

Nhưng mà, Lưu Lệ luôn phải đợi bọn họ ăn gần hết rồi mới có thể bưng đồ ăn đến cửa đối diện hâm nóng lại rồi mới được ăn.

Lục Vũ

Lý hô to về phía phòng bếp: “Dì Lưu Lệ, món canh xương hầm này dì làm ngon lắm.

Con yêu dì nhiều!”

Nói xong cô bé còn nhìn về phía Lục Khải Vũ: “Có phải không bố”
Mấy người con trai nhà họ Lục nghe thấy vậy, đồng loạt tập trung nhìn về phía Lục Khải Vũ: “Bố, bố đã nhìn thấy dân tị nạn ở Châu Âu rồi sao?”
Nhìn thấy vẻ mặt tò mò của mấy cậu con trai, Lục Khải Vũ đành phải hãng giọng một cái rồi nói: “Chuyện xảy ra cũng lâu lắm rồi.

Năm đó bố mới có mười hai tuổi.


Một ngươi bạn của ông nội sau khi tốt ng đã định cư ở Châu Âu, một năm đó các bạn cùng lớp của ông đã mời gia đình ông đi du lịch ở Châu Âu”
“Đây cũng là lần đầu tiên bố và chú của các con đi đến đó, không nghĩ đến lại bị lạc đường.

Sau đó, mãi cho đến khi trời sắp tối, người lớn mới tìm được.

Trong lúc trên đường đi lạc, bố đã gặp một cô bé dân tị nạn bảy tuổi.

Mọi chuyện chính là như vậy”
Ngày đó trong lúc anh đang đấu võ mồm với Khải Dã, trong lúc vô tình đã nói đến tai nạn xấu hổ ở Châu Âu năm đó.

Không nghĩ đến cô gái nhỏ Vũ Tuệ tinh nghịch này lại nghe trộm được.

Sau khi nói xong, Lục Khải Vũ cầm lấy khăn tay lau dầu mỡ ở bên má trên khuôn mặt nhỏ bé của Vũ Tuệ.

Vũ Tuệ quệt quệt mồm nói: “Không đúng, ngày đó bố và chú hai còn nói về chuyện chiếc vòng hoa đầy màu sắc nữa.

Bố đã nói Vũ Tuệ còn chưa nói xong, đã bị Lục Khải Vũ trực tiếp đút cho một thìa đồ ăn: “Mau ăn cơm đi nếu không để đồ ăn nguội thì sẽ không còn ngon nữa”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện