Nói như thế này, mẹ chắc chắn sẽ không chê trách cậu bé nữa, nói không chừng còn có thể khen cậu bé có lòng yêu thương với cô em gái nhỏ!
Tuy nhiên, Vũ Tuệ vẫn đang đợi để ăn quả táo vừa to vừa đỏ đó đã không đồng ý, dùng tay chỉ vào Lục Vũ Bách, thở hồng hộc nói: “Anh Sáu, anh, anh thật là quá đáng, anh lừa em.
Anh lúc nãy vừa mới nói, chỉ cần em giúp anh giữ cái ghế, thì anh sẽ cho em ăn quả táo to nhất và đỏ nhất kial “
Lục Vũ Bách vội vàng nháy mắt với cô bé, đưa mắt ra hiệu, nhưng Vũ Tuệ đang trong cơn giận dữ hoàn toàn không nhìn thấy.
Cô bé bước tới kéo lấy tay Mạc Hân Hy, làm nũng với vẻ mặt oan ức: “Mẹ ơi, anh Sáu ảnh ăn hiếp con!”
Mạc Hân Hy chỉ cảm thấy huyết áp tăng cao, đầu đau như búa bổ.
Cô lấy tay chỉ vào mấy đứa con trai: “Mấy đứa tụi con không thể yên tĩnh hai ngày được sao? Tuổi con mèo? Không thể dừng được một lúc sao?”
Vương Niệm Đơn am hiểu lòng người bước đến, đưa quả táo trên tay cho Vũ Tuệ: “Chị Vũ Tuệ, quả táo này cho chị ăn nè!”
Vũ Tuệ lúc này ngược lại cảm thấy có đôi chút ngượng ngùng, cô bé vây vẫy bàn tay nhỏ: “Không cần đâu, đây là do anh Sáu tặng cho em.
Em tự ăn đi!”
Lục Vũ Lý lúc này đang vặn vẹo cơ thể, đi tới: “Mẹ, làm sao đây ạ, quần áo của con bị cào rách rồi.
Như thế này thì ra ngoài thế nào được!”
“Lúc con vừa mới trèo cây, không nghĩ đến sẽ bị xước rách quần áo sao?” Mạc Hân Hy hỏi vặn lại con trai.
Đôi mắt đẹp như hoa đào của Lục Vũ Lý chớp chớp vô tội: “Không có ạ, cây táo thấp bé như vậy,