Âm thanh mềm mại đáng yêu của Vũ Tuệ vang lên: “Dì Tô Cẩm đã đi xuống lầu nhận chuyển phát nhanh rồi, chẳng qua là không biết sao lại lâu như vậy mà vẫn chưa thấy về?”
“Nhận chuyển phát nhanh? Lúc nãy chú vừa đi từ dưới lên sao lại không nhìn thấy cô ấy?” Nói xong, Lý Duy Lộc liền đem hoa đặt ở trên bàn trà, sau đó quay người chạy ra ngoài.
Vũ Tuệ ở sau lưng anh hỏi: “Chú Lý đang muốn làm gì vậy, sao lại bỏ cả hoa luôn rồi?”
“Em thật sự là ngốc quá, chú Lý nhất định là đi xuống lầu tìm dì Tô Cẩm! Mấy người đang yêu đương, đều là như thế!” Lục Minh Húc tuổi thì nhỏ xíu, vậy mà đã bắt đầu cảm khái.
Sau khi nhận được điện thoại của nhân viên chuyển phát nhanh, trong lòng cô thật ra cũng có.
hơi nghi hoặc một chút, bởi vì gần đây cô căn bản cũng không có mua đồ gì cả.
Nhưng mà cô vẫn đi xuống lầu, bởi vì Lý Duy Lộc đã nói sẽ tặng cho nàng sự ngạc nhiên, cô tưởng rằng Lý Duy Lộc đã lén lút mua quà cho cô.
Khi cô đi xuống lầu thì trời đã tờ mờ tối.
Trong lòng cô còn thầm cảm khái! Bây giờ nhân viên chuyển phát nhanh thật là vất vả lại kính nghiệp.
Thế nhưng mà cô đợi ở cổng cả nữa ngày trời mà cũng không có nhìn thấy bóng người.
Lúc này, cô lại nhận được cuộc gọi của nhân viên chuyển phát nhanh, nói là xe chuyển phát nhanh bị nổ lốp ở phía trước công viên nhỏ, phiền cô đến trước công viên nhỏ đi lấy một phen.
Tô Cẩm nghĩ tất cả mọi người không có ai dễ dàng cả, thế là liền đi bộ tới công viên nhỏ.
Thế nhưng mà khi đến gần chỗ công viên