“Chúng ta là anh chị em ruột thịt trong một gia đình.
Thậm chí anh còn là anh trai ruột nữa.
Bọn anh đứng làm việc mà mấy em lại đứng không, điều này có chút không hợp lý đó.Lục Minh Húc chớp chớp đôi mắt hoa đào, vẻ mặt tủi thân nói.
Lục Vũ Bách lúc này rất tức giận, nhanh chóng dẫn hai cô em gái còn lại từ ban công đi ra: “Được rồi, được rồi, mấy giờ rồi? Ngày mai chúng em còn phải ra ngoài có việc.
Cứ tiếp tục làm đi, chỉ cần làm xong là được chứ gì?”
Nói xong, cậu bé là người đầu tiên nhặt lấy cây chổi và chiến đấu với đám rác trên mặt đất.
Những đứa trẻ còn lại nhìn thấy anh trai bắt đầu làm việc cũng im lặng cầm dụng cụ đi theo dọn rác.
Chẳng bao lâu tất cả mọi người đặt các mảnh vỡ của chậu hoa trong túi rác và nâng được những chậu hoa còn sót lại lên.
Lúc này Lục Vũ Tuấn đang cầm chổi quét sàn nhà, đột nhiên khom lưng nhặt máy nghe lén mà Vệ Bình từng lén đặt phía sau chậu hoa.
“Ồ, đây là cái gì?”
Các chàng trai nhỏ nhanh chóng “huýt sáo” rồi tò mò xông tới.
Lục Tấn Khang từ nhỏ đã đi theo Long Uy nên kiến thức rộng rãi, cậu bé cầm chiếc máy nghe lén từ tay Lục Vũ Tuấn, sắc mặt nghiêm trọng nói: “Cái này thoạt nhìn có chút giống một cái máy nghe lén”
Anh cả Lục Minh Húc cầm lấy máy nghe lén quan sát qua lại, cuối cùng rất khẳng định gật đầu: “Đây quả thật là một cái máy nghe lén, anh đã từng nhìn thấy qua ở chỗ chú Lý.
“
Khuôn mặt của các chàng trai nhỏ thoáng hiện lên vẻ không bình tĩnh.
Trong phòng ăn của nhà mình lại bị người ta đặt thiết bị nghe lén, người này là ai và hắn muốn làm gì?
Lục Tấn Khang nhìn Lục Minh Húc một cái: “Anh cả, làm sao bây giờ?”
Lục Minh Húc trầm tư một lát, cầm máy nghe lén quyết đoán đi về phía phòng ngủ chính: “Đi, chuyện này nhất định phải nói cho bố mẹ biết”
Trên đường đi về phía phòng ngủ chính, Lục Tấn Khang nhìn cửa lớn, nhẹ nhàng kéo ống tay áo