Lưu Lệ nghe hiểu được ý của anh nên cũng không nói thêm gì nữa, liền mang con gái tới căn phòng đối diện.
Sau khi Hàn Tương Trúc đi vào căn phòng đối diện, lúc này chỉ có hai mẹ con bọn họ nên cô bé mới dám đánh giá căn phòng được trang trí đẹp đế này.
Cô bé kinh ngạc nhếch cái miệng nhỏ nhắn: “Mẹ, sau này chúng ta thật sự có thể ở lại nơi này sao?” Cô bé cảm thấy như mình đang nằm mơ vậy.
Lưu Lệ ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào ánh mắt của con gái: “Tương Trúc à, con phải nhớ kỹ, mẹ là bảo mẫu của nơi này cho nên con nhớ phải ngoan ngoãn nghe lời, không được để cho các anh trai và chị gái tức giận.
Còn nữa, còn không cần thiết phải tới căn phòng đối diện.
Mẹ sợ ồn quá sẽ khiến cho dì Hân Hy và chú Lục không vui”
Tương Trúc ngoan ngoãn gật đầu, sau đó ôm lấy cổ của chị ấy: “Vâng ạ, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với mẹ thì con sẽ nghe lời, tuyệt đối sẽ không khiến cho các anh chị tức giận!”
Ngày hôm sau, Mạc Hân Hy bắt đầu trở lại cuộc sống bận rộn như thường ngày.
Bởi vì nhà họ Lục cho phép Lưu Lệ mang con gái tới đây nên chị ấy lại càng ra sức làm việc hơn.
Còn đối với chuyện học phí của hai nhà trẻ, cuối cùng Lưu Lệ vẫn chọn một nhà trẻ gần đó với học phí tương đối rẻ, đưa con gái tới đó học.
Cuộc sống của mọi người bắt đầu đi vào quỹ đạo, phát triển theo hướng tốt hơn.
Tuy nhiên, vào nửa đêm ngày 28/10, Lục Khải Vũ đang ôm vợ ngủ say thì nhận được điện thoại của em trai.
Lưu Cửu Nhạ đã đệ đơn ly hôn với Lục Khải Dã, sau đó liền biến mất.
Khi gọi điện thoại tới, Lục Khải Dã đã uống rượu, đang đứng ở trước cửa khu Ánh Trăng.
Lục Khải Vũ vội vàng chạy xuống lầu đưa anh ta lên rồi ném anh ta lên ghế sô pha của phòng khách.
“Hôm qua, không phải hai người vẫn còn đưa Dương Phi và Mộng Mịch đi thử vai hay sao? Sao mới được một ngày mà đã loạn tới mức muốn ly hôn rồi?”
Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của em trai, Lục Khải Vũ vô cùng tức giận.
Lúc