Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tứ Bảo ngập tràn tự tin, Mạc Hân Hy chưa từng nhìn thấy thằng bé tự tin đến thế, cô nhìn ra được, đứa trẻ này ở đây sông rất hạnh phúc, rất thoải mái, vui vẻ.
Cô vui vẻ sờ sờ cái đầu nhỏ của con trai, có hơi lo lắng cho thân thể cậu bé: “Tứ Bảo, chúng ta đi lâu như vậy rồi, con có thấy mệt không?”
Lục Vũ Tháp lắc lắc đầu: “Không mệt, mẹ, mẹ có mệt không? Chúng ta trở về thôi.
Nói không chừng Đào nhỏ đang muốn tìm con đấy”
Nói xong, Lục Vũ Tháp liền kéo tay Mạc Hân Hy đi ra sân sau.
Quả nhiên, bọn họ mới vừa bước vào, Đào nhỏ đang ngồi xổm chơi đùa bên cạnh bồn hoa trong sân liền đứng dậy, chạy về phía Lục Vũ Tháp.
“Chú nhỏ, sao bây giờ hai người mới về!”
Lục Vũ Tháp cưng chiều nhéo mũi của bé: “Đào nhỏ, hôm nay không phải cuối tuần, sao con không đi nhà trẻ?”
Đào nhỏ nghiêng đầu cười, chỉ vào Mạc Hân Hy: “Hôm nay trong nhà có khách, con phải tiếp khách mà”
Sắc mặt Lục Vũ Tháp trầm xuống: “Đào nhỏ, con lại nói dối đúng không? Rõ ràng là con không muốn đi nhà trẻ, đừng có lấy mẹ chú ra làm cớ.
Đi, bây giờ chú đưa con đi nhà trẻ Đào nhỏ vừa mới cười hì hì nghe thấy lời Lục Vũ Tháp liền chạy nhanh đến ôm lấy chân Mạc Hân Hy, đáng thương nói: “Cô ơi, chú nhỏ muốn đánh con, cô giúp con với!”
Lục Vũ Tháp dở khóc dở cười chỉ vào Đào nhỏ: “Chú muốn đánh con bao giờ, chú chỉ là muốn đưa con đi nhà trẻ nhà thôi.
Đào nhỏ, con ba tuổi rưỡi rồi, những bạn khác đều đã đi học ở nhà trẻ, con không thể ngày nào cũng không đi học được!”
“Nếu không đi học con sẽ không biết chữ, nếu không biết chữ vậy sau này con sẽ không tìm được công việc tốt, không tìm được việc con sẽ không có cơm mà ăn.
Đến lúc đó bố mẹ con đều đã già yếu cả rồi, bọn họ không nuôi nổi con đâu”
Lục Vũ Tháp bắt đầu chế độ lải nhải, điều này làm Mạc Hân Hy cảm thấy vô cùng kinh ngạc, Tứ