“Lúc này có phải là hơi muộn rồi không?” Lục Khải Vũ nhìn thời gian, đã là tám giờ tối rồi.
Nhưng Lục Khải Dã đã không thể nào chờ đợi được mà ngồi vào trong xe: “Không muộn, phòng khám nhà họ Tô huyện Đông Tân cách Hà thành nửa tiếng đi xe mà thôi, rất nhanh.
Anh, anh hãy thương lấy em và Cửu Nhạ đã xa cách nhau trong thời gian dài mà tự ngồi xe buýt về đi nhé.”
Sau khi nói xong, anh ta dứt khoát đóng cửa xe lại: “Tài xế Mãnh, đi đến phòng khám nhà họ Tô huyện Đông Tân, nhanh lên!
Tài xế Mãnh không dám chắc liếc nhìn Lục Khải Vũ.
Lục Khãi Vũ khoát tay ra hiệu cho ông ấy khởi động xe và đi đến huyện Đông Tân.
Anh rất hiểu em trai của mình.
Nếu như tối hôm nay mà không cho nó đi gặp Lưu Cửu Nhạ thì món hàng này nhất định sẽ làm náo loạn nhà bọn họ suốt một đêm.
Sau khi tài xế Mãnh lái xe đưa Lục Khải Dã rời đi, anh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
Cuối thu bắt đầu vào mùa đông, thời tiết có chút lạnh.
Một cơn gió thổi qua, anh nhịn không được mà rùng mình một cái.
Ngồi xe buýt? Dường như anh căn bản không biết làm cách nào để đi xe buýt.
Vì vậy anh lấy điện thoại di động ra và gọi cho Vương Nam, một tài xế khác của gia đình, để cho Vương Nam đến đón anh.
Chẳng qua là, vừa gọi điện xong thì một chiếc xe Maybach màu đen đã dừng lại trước mặt anh.
Khi cửa sổ xe hạ xuống, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng trước sau như một của Mộ Dung Lãnh Nhu bỗng lộ ra một nụ cười: “Tổng giám đốc Lục, trùng hợp như vậy à?”
Lục Khải Vũ lạnh lùng liếc nhìn cô ta và thờ ơ nói: “Đúng là có chút tình cờ!”
Sau đó trực tiếp quay người đi về phía nhà hàng ở sau lưng.
Anh không hề muốn nói nhiều với Mộ Dung Lãnh Nhu.
Lần trước trên bữa tiệc khai trương của tập đoàn Long Thành, Mã Ninh dám đứng ra vu oan Hân Hy chính là do Mộ Dung Lãnh Nhu sai khiến.
Chỉ là trong tay của anh không có bằng chứng thiết thực, chỉ dựa vào vài câu nói của Mã Ninh, cộng với